Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 79 : Kết thúc

Ngày đăng: 06:08 19/04/20


Chu Trù nắm chặt bả vai Anson, nhưng rồi lại quả quyết buông tay ra, “Được rồi, súng của tôi nhanh hơn của anh.”



“Tôi tưởng em ít nhất sẽ nói với tôi rằng ‘Đừng chết’ gì đó chứ.” Anson vẻ mặt thất vọng.



“Cút ra nhanh đi.” Chu Trù thay băng đạn cho súng của mình, kiểm tra lại súng, nhanh chóng lưu loát lại không hề qua loa, sau đó lặng lẽ chờ đợi.



Cơ bắp toàn thân cậu căng lên, hàm răng cắn chặt thu mình chờ phát động.



Tiết tấu hô hấp ổn định lại, ngón tay thủ sẵn ở cò súng hơi buông lỏng sau đó lại khẩn trương đến trắng bệch.



Tựa như sóng triều mãnh liệt trong bóng tối, không nhìn thấy sự bập bềnh nhưng lại lật nghiêng tất thảy.



Sườn mặt khắc sâu đến vậy, Anson khe khẽ thở ra một hơi.



“Chúng ta có giống vợ chồng Smith không?” (Mr. & Mrs.Smith)



“Câm miệng.” Chu Trù mãi không tài nào hiểu được Anson tại sao luôn có thể tám nhảm những chuyện có hay không này ở thời khắc mấu chốt.



“Em thế nào lại không nhìn tôi một cái? Nói không chừng là một lần cuối cùng rồi.”



“Cái dáng vẻ đáng chết kia của anh tôi nhớ rõ lắm, biến nhanh.”



Anson biết mình không thể đùa với Chu Trù những trò ác liệt kiểu này.



Người chân chính gánh trọng trách cùng nỗi sợ hãi cho tới bây giờ đều không phải là người xông ra trước, bởi vì tất cả hậu quả đều sẽ do người bóp cò phía sau chịu đựng.



Anson quyết đoán mà xông ra ngoài, kỹ thuật bắn của Keller thần tốc, phát súng đầu tiên hung hăng bắn vào bả vai Anson. Ngoài ý liệu, Chu Trù tức tốc bật dậy, nếu như nói Keller vào lúc Anson xông ra mới khóa mục tiêu, vậy thì Chu Trù đã lặp lại vô số lần giây phút bắn trúng hắn ở trong đầu. Theo bước di chuyển của Anson, Chu Trù cũng bắn trúng bả vai Keller.



Tất thảy chỉ trong chớp nhoáng, trong tai Chu Trù chỉ nghe tiếng Keller bóp cò, bước chân dồn dập của mình thậm chí tiếng rung động do trang bị trên người phát ra.



Mỗi một phát súng của Chu Trù đều theo sát mục tiêu, thời gian giãn cách giữa đạn với đạn không có chút khoảng trống, sít sao đến mức như muốn đem thời gian cả đời đều nén lại trong một giây này.



Keller ở một giây này nổ ba phát súng mà Chu Trù lại nổ bốn phát.



Một phát súng cuối cùng của Chu Trù bắn trúng đầu của hắn, mọi âm thanh ngay một khắc đó lắng đọng lại. Tất cả khói súng tan đi, Chu Trù thở hào hển, quả tim muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, nhưng cậu lại vẫn duy trì tư thế ngắm bắn nhìn chằm chằm phương hướng Keller ngã xuống.



“Anson…” Tầm mắt Chu Trù không dịch đi mảy may.



“Này…”



Anson ngã xuống đất, “Keller chết rồi à?”



Ngón tay Chu Trù như cũ cứng còng trên cò súng, “Tôi bắn trúng đầu hắn.”



“Vậy hắn hẳn là ngoẻo hẳn rồi.” Anson lảo đảo đứng dậy.



Chu Trù đánh mắt nhìn sang, lập tức trân người.



Bả vai cùng bụng Anson, huyết dịch đỏ thẫm đang chảy ra.



“… Anh không phải là mặc áo chống đạn sao?”



Anson phì cười một tiếng, lập tức máu chảy càng ghê hơn, “Em thử một lần ba phát súng bắn vào cùng một vị trí xem… áo chống đạn nào lại chịu được…”



Chu Trù vọt tới, cởi áo chống đạn của Anson rồi ra sức đè lên chỗ chảy máu của anh.



“Này… này… nhẹ một chút, nội tạng tôi sắp bị em ấn vỡ rồi…”



Bả vai Chu Trù run ghê gớm.



Anson nhếch khóe môi, hôn một cái lên trán Chu Trù.



“Anh điên rồi sao!”



“Không điên, em mau dìu tôi dậy, chúng ta sắp hết thời gian…” Anson cởi sơ mi của mình ra siết chặt ở lỗ đạn trên bụng, “Như vậy sẽ không chết được!”




“À, tôi không có. Tôi chẳng qua là đặc biệt tới bảo vệ em thăm bạn học cũ của em thôi.” Anson vẫn như cũ phong độ nhẹ nhàng, cử chỉ ưu nhã lại tự nhiên không có chút cảm giác giả tạo nào, tựa như anh sinh ra đã chính là như vậy.



“Tôi không cho rằng Marin nguy hiểm hơn anh đâu.”



“Đúng vậy…” Anson đi tới trước mặt Chu Trù, hơi quỳ xuống, nghiêng đầu khẽ hôn lên môi Chu Trù, “Cậu ta vĩnh viễn không cách nào hôn em như tôi thế này.”



Chu Trù không cự tuyệt, mà chỉ khép mắt lại. Cậu chưa bao giờ tĩnh tâm lại đi cảm thụ Anson Lorenzo như vậy, thật ra bờ môi anh rất mềm mại, hơi thở của anh giống như ngọn gió vờn quanh trên đồng cỏ xanh biếc, thản nhiên mà thuần túy.



“A… đột nhiên lại nghĩ, đời này của tôi có lẽ chính là vì giờ khắc này.” Anson cười khẽ một tiếng.



“Đi thôi.” Chu Trù cười, nhẹ nhõm vứt bỏ hết thảy gánh nặng.



Đi vào phòng giam, hai người giám ngục dẫn Marin vào.



Cậu ta nhếch môi, ánh mắt quét qua Chu Trù cùng Anson.



“Yo, Marin, bộ quần áo màu cam này của cậu giống y mấy tên thô lỗ hóng gió trên thao trường đấy nhỉ, thật đúng là không phù hợp mỹ cảm nghệ thuật của cậu.” Anson dùng ngữ điệu như ngâm nga mà thốt ra lời châm chọc.



Marin cũng không lộ ra nét mặt tức giận, cậu ta chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú về phía Chu Trù.



“Cậu biết lựa chọn người đàn ông này chính là lựa chọn rơi vào vực sâu không? Cậu sắp không còn là cậu trong quá khứ nữa rồi.” Marin bày ra biểu lộ thiếu niên điềm đạm mà ngây ngô nhất quán.



“Mọi người bình thường cảm thấy vực quá sâu, là bởi vì ánh mắt của họ không đủ sâu. Tôi sẽ vẫn nhìn anh ấy, anh ấy sâu bao nhiêu tôi có thể nhìn sâu bấy nhiêu, như vậy anh ấy cũng không còn coi là vực sâu nữa.”



Marin ngẩn ra đó, tựa hồ cậu ta đã vỡ vạc ra điều gì đó, lại tựa hồ cậu ta vĩnh viễn không thể nào hiểu được.



Chu Trù dùng khuỷu tay huých huých Anson ở một bên, bình tĩnh nói, “Tôi với cậu ta nói xong rồi, tôi muốn đi.”



“Nhanh thế? Tôi còn chưa tử tế tố khổ với cậu ta đâu.” Anson lộ ra ý cười thấu hiểu, đẩy Chu Trù rời khỏi phòng giam.



Marin cất bước trong hành lang dài tăm tối, cái bóng của cậu ta đổ dài, đi ngược lại với Chu Trù.



Đi ra bên ngoài ngục giam, ngón tay Anson mơn trớn tóc mái Chu Trù, “Hôm nay khí trời không tệ, có muốn đi ăn chút gì đó không?”



“Được á.”



“Tôi có hơi nhớ món trứng cá muối rồi.”



“Tôi muốn ăn đồ nướng.”



“Đồ nướng sẽ khiến tôi cả người ám mùi mất.”



“Anh có thể không đi.”



“Được rồi, tôi bảo Richard chuẩn bị rượu đỏ tôi thích.”



“Tôi chỉ uống bia.”



“Được rồi… Mùi khói trên người em là mùi gì thế? Không giống thuốc lá mà cũng chẳng giống xì gà…”



“Thuốc lá Camel. Một điếu xì gà của anh đủ cho tôi hút Camel cả đời.”



“Chu Trù… em vẫn là hút loại thuốc lá khá một chút đi. Tôi muốn sống thật lâu, tôi không muốn em bởi vì hút thuốc lá giá rẻ mà chết sớm đâu.”



“Tôi chết sớm hay chết muộn có gì khác nhau sao?”



“Đương nhiên là có khác, em sống càng lâu thì có thể yêu tôi càng lâu.”



“Tôi chết anh cũng không yêu tôi sao?”



“Em nếu chết đi tôi liền đem tro cốt em chế thành kim cương ngày ngày mang ở trên người.”



“Thế thì tôi vẫn chưa muốn chết đâu.”