Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 9 :

Ngày đăng: 06:07 19/04/20


“Đương nhiên.”



Hai người đi vào trong một gian phòng nghỉ, William thở ra một hơi, đem áo tây trang trên người cởi ra, tùy ý ném trên sô pha.



“Cuối cùng có thể cởi thứ này ra rồi,” William thuận tiện kéo kéo nơ cổ của mình, “Rốt cuộc là ai phát mình ra thứ đồ này vậy, muốn đem cổ của mọi tên đàn ông xiết gãy hết ư?”



Chu Trù bật cười, “Trở lại chủ đề câu chuyện của chúng ta, ngài Goodwin. Nguyên nhân tôi không nên uống nhiều rượu như vậy là gì?”



“Cậu quá gợi cảm, Dean.” William nửa đùa mà chống nghiêng đầu, “Tôi cá rằng sau một khúc Tango kia, toàn thế giới đều đang mơ tưởng hão huyền với cậu, mà cậu lại lộ ra tư thái liêu nhân sau khi chuếnh choáng, không sợ có người có ý đồ chệch quỹ đạo với cậu sao?”



Chu Trù lúc này đây thực sự cười toáng lên, ngay cả bả vai cũng rung theo, “Tôi cho rằng bản thân đã rất giỏi ca ngợi người khác, thế nhưng không nghĩ đến ngài Goodwin lại càng am hiểu hơn. Tôi vẫn luôn cho là các loại như ‘mơ tưởng hão huyền’, ‘liêu nhân’ dùng trên người phụ nữ sẽ tương đối thích hợp hơn, không nghĩ đến ngài cư nhiên dùng trên người tôi. Tôi hiếu kỳ hỏi một câu, có ai có thể có ý đồ chệch quỹ đạo với tôi? Ngài sao?”



William bỗng nhiên sáp lại phía Chu Trù, đôi con ngươi màu lam xám kia mang theo thần thái dí dỏm, “Từ trên mặt kỹ thuật mà nói, tôi xác thực có thể làm được.”



“Tôi có phải nên nói ‘Tôi sợ lắm, xin đừng như vậy ngài Goodwin’ hay không?”



“Đừng gọi tôi là ‘ngài Goodwin’, cái họ này thật cổ lỗ. Gọi tôi là William đi, tôi hi vọng từ nay trở đi, có thể làm bạn với cậu.”



“Tôi cho rằng chúng ta đã là bạn bè rồi, William.”



William không thể nghi ngờ nhất định là một người có chiều sâu, những điều ẩn dưới con ngươi không hề gợn sóng kia của gã nhất định sẽ không ít hơn so với Anson Lorenzo. Chu Trù vốn cho rằng bản thân phải cẩn thận từng li mà đối phó gã, thế nhưng lại không nghĩ đến nội dung cuộc trò chuyện tối nay lại phi thường đơn giản thoải mái, không liên quan đến một vài những đề tài trò chuyện trong tưởng tượng của cậu.



William lấy tư cách là CEO của Massive, hi vọng có thể kiến lập quan hệ hợp tác tương đối dài lâu với Dương Thị, triển lãm trang sức và các buổi tiệc tối của Dương Thị có thể cố gắng lựa chọn khách sạn dưới trướng Massive. Nội dung phục vụ gã đề xuất chu toàn đến nỗi khiến Chu Trù không có lý do phản đối, nếu như trở thành bạn hợp tác trường kỳ của Massive, Chu Trù tin tưởng tin tức bản thân có thể nhận được đã nhiều còn nhiều hơn.



Tỷ như nói William Goodwin trước mặt, có phải là kẻ độc tài sau màn chân chính của Massive hay không.



Song phương ước định, một tuần sau mang luật sư đến kí kết hợp đồng liên quan.



Trên hành lang vang lên tiếng giày cao gót, Chu Trù vươn tay đè lên mắt mình.



“Ế, làm sao vậy, Dean?”




“Thế thì nếu gặp phải thiết bị gây nhiễu tín hiệu thì sao? Cho dù tôi khởi động thì nó cũng chẳng có tác dụng.” Chu Trù nghiêng người lại, nhìn phía sườn mặt của Leslie.



“Nếu như ở cùng trong một căn phòng, nếu có bộ phát mạng không dây, nó sẽ tự động kết nối, tôi sẽ xâm nhập ở một đầu khác. Thế nhưng nếu không có những thứ đó, vậy thì món đồ này xác thực là vô dụng.” Leslie đi đến bên cửa sổ, nghiêng người ngồi lên, hai chân anh ta để ở bên mép cửa sổ, thon dài muốn chết.



“Anh không đi ra bằng cửa chính sao?”



Leslie nhẹ nhàng kéo khóe môi nói, “Tôi không phải là đi vào bằng cửa chính, sao phải từ cửa chính đi ra.”



Nói xong, liền lưu loát trở mình đi xuống.



Chu Trù xoa cằm, lúc ở Thụy Sĩ Chu Trù đã biết Leslie Elvis không phải chỉ có cái đầu dùng tốt, thân thủ cũng tương đối đột phá. Thân thể cậu kỳ thật ở Mỹ đã khôi phục căn bản không cần đi Thụy Sĩ liệu dưỡng. Cái gọi là liệu dưỡng chẳng qua là để cậu đến một nơi không ai quen thuộc Dean Dương nhận huấn luyện mà thôi. Cậu mỗi ngày đều phải quan sát những tấm ảnh về Dean, chủ quản cuộc huấn luyện của cậu chính là Leslie. Có đôi khi bản thân xem diễn giảng một đoạn thời gian đại học của Dean mười mấy lần mà Leslie chỉ ở bên cạnh xem qua một lần liền có thể tổng kết ra được thói quen nói chuyện, sự ngắt nghỉ trong ngữ khí và động tác cơ thể của Dean. Loại năng lực này khiến Chu Trù nể phục không thôi. Leslie sắp xếp một hệ thống chương trình học còn bao gồm cả ăn vận thưởng thức, giám định trang sức, thậm chí cả về phẩm bình rượu vang cho Chu Trù. Chu Trù đến nay vẫn nhớ như in dáng vẻ Leslie ngồi trước mặt cậu thưởng thức rượu vang, loại cao nhã băng lãnh đó là tỏa ra từ trong cốt tủy. Anh ta tuy rằng có một loại cảm giác xa cách, thế nhưng lại cực có kiên nhẫn. Vị giác của Chu Trù chỉ thích hợp với bia, nhưng là Leslie lại dạy được cho cậu phẩm vị rượu vang. Vẻn vẹn một tuần, Chu Trù tuy rằng không thể phẩm rượu chuyên nghiệp nhấp một ngụm liền xác định được thời hạn của rượu giống hệt chuyên gia, thế nhưng chí ít cậu hiểu được phân biệt rượu vang thông thường và chất lượng rượu vang. Ngay cả Gwen cũng nửa đùa mà nói đây là “Mặt trăng một bước nhỏ, nhân loại một bước lớn”.



Biện pháp bảo toàn của nhà họ Dương đã rất toàn thiện, Leslie cư nhiên có thể thần không biết quỷ không hay mà ra vào, Chu Trù đối với thân thủ của Leslie cũng càng ngày càng thấy hứng thú. Cậu từng nghe tổ viên khác của tổ thông tin nói qua, trình độ đấu vật cận chiến của Leslie tương đối cao, ngay cả Gwen cũng không hẳn là đối thủ của anh ta.



Một tuần sau, giống như ước định, Chu Trù lái xe tiến về phía khách sạn W ký kết hợp đồng.



Cậu lái xe, bật nhạc. Chỗ trước đèn giao thông, Chu Trù dừng lại, vươn tay chỉnh kính chiếu hậu một chút, phát giác chiếc xe tải chở thức ăn vẫn cứ theo phía sau mình.



Độ mẫn cảm của nghề nghiệp khiến cậu không chút nghi ngờ bản thân bị theo dõi, chỉ là, vì sao chứ?



Việc làm ăn của Dương Thị vẫn chưa liên quan đến bất cứ bộ phận mẫn cảm nào, bản thân hẳn là vẫn chưa có giá trị được người ta chú ý.



Thế nhưng nghĩ đến mình bị người khác theo dõi, liền vạn phần khó chịu.



Chu Trù nhếch miệng cười, ngay khoảnh khắc đèn giao thông thay đổi liền vọt đi. Cậu vốn chính là tay lái điệu nghệ, một cú cua gấp xuyên qua giữa hai chiếc xe, thân xe cơ hồ đã cọ qua đối phương, thực sự kinh hiểm vạn phần. Ngay sau đó Chu Trù lại thập phần có kĩ xảo mà vượt lên trước, rất nhanh sáp nhập vào một đội xe khác.



Nhìn ra phía sau, Chu Trù hơi hơi mỉm cười, cậu thành công cắt đuôi chiếc xe tải chở thức ăn nhanh kia rồi.



Tiếp tục lái một đoạn đường, không biết có phải là ảo giác hay không, cậu cảm thấy chiếc xe Honda màu lam phía sau hình như cũng bám theo mình, từ đầu tới cuối vẫn duy trì khoảng cách vị trí ba chiếc xe, không xa không gần.