Đôi Cánh
Chương 13 :
Ngày đăng: 18:22 19/04/20
- A A A...
Hai giờ sáng, Thanh Y kéo chăn phủ qua đầu. Dù đã đếm đến con cừu thứ n mà cô vẫn không thể chợp mắt.
- Ác quỷ, ác quỷ, hắn ta đúng là ác quỷ mà!
Cô bực mình ngồi bật dậy.
Cả buổi tối, nụ cười tà mị đầy vẻ nam tính đó cứ quẩn quanh trong đầu cô, nụ cười lúc anh nói đã bẻ đôi cánh của cô.
- Chặt, chặt cái đầu anh. Không có cánh thì tôi đi bộ, nhất định tôi sẽ thoát được.
Cô vò vò cái gối tội nghiệp rồi ném nó đến một góc tường. Cô mạnh mẽ nằm xuống giường, lại kéo chăn phủ lên mặt.
Sáng sớm, vừa thấy cô bước xuống sảnh, Phong cười ngặt.
- Thanh Y, cô định đầu quân vào đoàn xiếc đấy à? Gấu trúc thời nay thuộc loại hàng hiếm đấy. Không chừng còn được người ta mang về viện nghiên cứu. Ha ha...
Hàn và Vũ cũng quay lại chiêm ngưỡng động vật quý hiếm mà Phong vừa nói, không tránh khỏi ôm bụng cười.
Vũ hùa theo:
- Hay đây là cách make up mới của mùa này? Cậu nói phải không, Hàn!
Kẻ kiệm lời nhất cũng lên tiếng bình luận về tác phẩm nghệ thuật sống trước mặt:
- Thịt hun khói.
Hàn đúng là Hàn, đã nói là khiến người khác điêu đứng. Cả bọn lại được phen cười rầm rộ.
- Có anh mới là thịt hun khói, cả nhà các anh đều là thịt hun khói.
Thanh Y giận nóng cả người gầm lên, luôn tiện âm thầm hỏi thăm gia đình mười đời nhà họ Âu Dương. Họ đáng được hỏi thăm vì đã sinh ra tên ác nhân hại người này, khiến cô ban ngày gặp nguy hiểm, ban đêm mất ngủ đến mức hai mắt thâm quầng, bây giờ còn bị mấy tên này trêu chọc.
Cô hậm hực định quay lại phòng thì Âu Dương Quân bước xuống. Cô tặng anh một ánh mắt sắc hơn dao, chỉ hận không thể một phát xóa bỏ nụ cười mỉm trên mặt anh lúc này.
- Cười, cười cái gì chứ? Chưa bao giờ thấy mỹ nhân sao?
Cô bỏ về phòng, không quên khuyến mãi thêm cho anh một cú đá vào chân.
Anh cười khoái trá nhìn theo hướng cô. Bây giờ gan của cô cũng lớn lắm, dám đá cả anh, lúc nào đó anh phải dạy dỗ lại phép tắc cho cô mới được.
- Ha ha, thật là buồn cười mà!
Vũ vẫn chưa kiềm chế được cười vật vã. Không khí buổi sáng nhờ vậy mà trở nên thoải mái hơn.
Cô xoay người, bắt trúng tay hắn. Vừa lúc đó, gương mặt hắn biến đổi sang vẻ sợ hãi:
- Âu... Âu Dương Quân!
Cô thả lỏng lực ở cánh tay, quay đầu nhìn.
Nhưng...
Chỉ là con đường nhỏ vắng tanh đầy gió không bóng người.
Hắn lừa cô!
Vừa phát hiện mình bị lừa, Thanh Y nhanh chóng xoay người lại đã bị hắn nhân cơ hội lật ngược tình thế.
- Hừ, chỉ nghe đến tên đã ngay lập tức nhìn theo, còn nói không phải người của Âu Dương Quân!
Nghe giọng điệu mỉa mai của hắn, cô không khỏi tức giận, định mạnh tay hơn đã bị hắn chụp thuốc mê lên mũi. Cô nhanh chóng hất cánh tay cầm chiếc khăn tẩm thuốc của hắn ra nhưng hơi thuốc đã xộc đến trung ương thần kinh.
Thật buồn ngủ!
Tay chân cô mềm nhũn không còn lực, chỉ muốn ngã xuống. Cô cuộn tròn bàn tay, muốn dùng móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay để lấy lại tỉnh táo. Nhưng sức không còn đủ mạnh, liền ngã xuống mặt đường lạnh lẽo.
---------
Cùng thời điểm đó tại căn biệt thự rộng lớn của Âu Dương Quân, gương mặt vốn băng lạnh nay còn tăng thêm vài phần u ám khiến ai cũng cẩn trọng nhất cử nhất động.
- Này, Thanh Y, cô đang ở đâu mau trả lời đi!
Trong sảnh, Phong đi đi lại lại, liên lạc với Thanh Y thông qua thiết bị liên lạc trên tai nhưng không hề có tín hiệu. Gọi qua di động thì phát hiện cô để nó ở nhà.
- Dùng thiết bị định vị tìm cô ta.
Câu nói mang hơi lạnh của Âu Dương Quân khiến mọi người nổi cả da gà.
Hàn mở máy tính rồi thao tác trên đó. Thiết bị liên lạc trên tai mỗi người có gắn chip định vị, thế nên không cần nhiều thời gian, Hàn đã tìm ra địa điểm. Tuy nhiên, khi cho người đến đó thì chỉ thấy nó nằm một mình bên góc đường vắng. Phong nhặt lên quan sát một hồi rồi báo về cho Âu Dương Quân.
- Anh Quân, cô ta làm rơi nó bên đường. Qua quan sát, có lẽ cô ta đã ẩu đả với ai đó. Theo tìm hiểu một đám trẻ gần đó thì biết cách đây không lâu có một cô gái chạy rất nhanh đến chỗ bọn nó đang chơi rồi lại chạy ngược vòng sang đường khác. Sau khi cô ta chạy đi thì có bốn năm người đàn ông đuổi theo...
Nhận được tin từ Phong, Âu Dương Quân đứng dậy, đôi mày dài nhíu lại. Không ai đoán được là anh đang suy nghĩ hay lo lắng.
Đột nhiên anh lên tiếng:
- Trần An, liên lạc với ông ta!