Đôi Cánh

Chương 18 :

Ngày đăng: 18:22 19/04/20


Ánh đèn đường vàng nhạt và ánh đèn từ các cửa hàng, biển hiệu thắp sáng cả bầu trời đêm trong thành phố.



Chiếc Lexus RX màu bạc lao nhanh trên đường khiến nhiều người chú ý. Trong xe vang lên tiếng trầm bổng “Bản giao hưởng định mệnh” của Bethhoven.



Vũ đột ngột cho xe dừng lại trước một nhà hàng lớn, nét mặt hiện rõ nét bực bội.



- Này, bụng cô lớn đến đâu vậy hả? Đã ăn trước khi tiễn Họa Lam ra sân bay vậy mà người mới đi cô lại đòi ăn tiếp là sao?



Bên cạnh, Thanh Y cười tươi, ánh mắt trong sáng tỏ vẻ vô tội. Hai người bọn họ đúng là đã cùng Họa Lam ăn tối no nê rồi tiễn cô ra sân bay, bây giờ bụng vẫn căng tròn.



- Tôi cho anh số điện thoại chị ấy nhé?



Thanh Y dụ dỗ.



- Số điện thoại? Thật sao?



- Đúng thế, số điện thoại riêng của chị ấy trước giờ là bảo mật đấy! Số điện thoại liên lạc thì chẳng phải ai cũng có sao, nhưng số riêng thì ngoài tôi ra không còn ai biết nữa.



Đúng là “Có vướng bận thì sẽ có nhược điểm, nếu không có khả năng thì nó sẽ là một bi kịch”.



Nhược điểm của Vũ đã xuất hiện.



Vì thế không khó khăn để Thanh Y thực hiện ý đồ của mình.



Khi người phục vụ mang đến hai ly thức uống đến, Vũ lúc đầu còn mơ hồ thì bây giờ đã chắc chắn biết rằng cô có âm mưu.



Con mèo hoang nghịch ngợm này không biết định phá gì đây!



Anh đề cao cảnh giác.



Không phải vào để ăn, vậy mà cô nhọc công làm mồi dụ anh, hẳn là có việc mờ ám.



- Cô bỏ cái mặt cười nịnh nọt đó đi, cần gì thì nói nhanh!



- Thật ra là tôi rất tò mò một chuyện, nhưng theo tình hình thì có vẻ phải cẩn thận với Âu Dương Quân, nên tôi mới gọi anh vào đây.



Vũ uống một ngụm cà phê, mắt vẫn hướng về người trước mặt.



Đúng là con bé này có chuyện nên bày trò mà.



Anh đặt cốc xuống, định nói rằng cô đừng có vòng vo. Tuy nhiên, một tia sáng chợt vụt qua trong đầu.



Chuyện tò mò mà cô ta nói không phải là...



Vũ nhìn cô với vẻ nghiêm túc, tỏ ý rằng đây là việc quan trọng, không biết vẫn tốt hơn. Nhưng chính nét mặt đó của anh lại khiến sự tò mò của cô càng lớn.



- Nếu là chuyện về những lời Phong nói tối đó thì cô nên quên đi.


- Âu Dương Quân, bây giờ cháu cũng đã sắp hai mươi rồi. Ông định vào ngày sinh nhật cháu lần này sẽ tuyên bố cháu là người thừa kế, trở thành chủ nhân của cái ghế chủ tịch.



Âu Dương Quân hạ đũa, nhìn ông nội:



- Ông à, cháu thấy bây giờ thì có phải còn hơi sớm không? Hơn nữa, ông vẫn còn rất minh mẫn và sáng suốt khi điều hành tập đoàn.



Âu Dương Hoàng cười hà hà, bộ râu mép rung rung.



Ông vỗ vai Âu Dương Quân:



- Không sao đâu, cứ quyết định như thế đi!



Vừa lúc đó, người quản gia đi vào. Ông cúi người đưa cho Âu Dương Hoàng một tấm thiệp rồi lui ra.



Âu Dương Quân đợi ông đọc hết mới lên tiếng hỏi.



- Thiệp gì vậy ông?



- Âu Dương Khánh, em trai của ta muốn mời cháu vào ngày sinh nhật đến cảng X, ông ta nói có quà muốn tặng cháu.



“Choang!”



Chén cơm của Nhật rơi xuống đất, cậu nhanh chóng cúi xuống nhặt.



- Tôi xin lỗi, tôi đã sơ ý!



Hàn nhận ra sự khác biệt trên gương mặt cậu, nhỏ giọng hỏi:



- Cậu không sao chứ? Dường như tinh thần cậu không được tốt.



- Không sao. À, chỉ là mấy hôm nay có nhiều việc chưa giải quyết xong.



Nhật đứng dậy, cúi đầu chào.



- Tôi xin phép đi trước.



Nhìn dáng vẻ vội vã của Nhật, Hàn nhíu mày nhìn sang Âu Dương Hoàng thì thấy ông cũng đang nhìn cậu.



Hồi lâu ông mới quay lại nhìn tấm thiệp.



- Âu Dương Khánh tuy là em trai ta nhưng nó từ lâu đã thể hiện ý muốn chiếm tập đoàn. Lần này không biết hắn lại có âm mưu gì nên cháu hãy cẩn thận.



Âu Dương Quân lễ phép đáp:



- Vâng, hôm đó cháu sẽ đi cùng Hàn và Nhật.



Âu Dương Hoàng thở dài rồi gật đầu đồng ý.