Đôi Cánh

Chương 23 :

Ngày đăng: 18:22 19/04/20


- Là anh? Anh cũng đến đây dự tiệc sao?



Thanh Y ngạc nhiên quay lại nhìn người thanh niên đằng sau.



Anh ta chẳng phải là ông chủ vườn đào đây sao!



Hôm nay anh ta mặc bộ vest trắng trông nho nhã và thanh lịch đúng chất công tử nhà giàu.



Trong ánh sáng lung linh của căn phòng, anh ta hướng về cô nở nụ cười. Tuy nhiên, cô cảm giác nụ cười đó có điều khác lạ.



Nó dường như chất chứa nét ngạc nhiên và tiếc nuối.



- Lúc nãy tôi cứ tưởng mình nhìn nhầm, không ngờ là cô thật! Cô có vẻ khác hẳn với hôm trước nên tôi không nhận ra.



Anh ta lấy ly rượu vang màu đỏ từ người phục vụ đưa cho Thanh Y. Cô vui vẻ nhận lấy nhưng không uống.



Từ ngày uống say rồi làm loạn, cô đã thề sẽ không đụng đến thứ này. Hơn nữa, Âu Dương Quân cũng đã ra lệnh cảnh cáo.



Thanh Y khách sáo trả lời:



- Thế à? Hôm nay tôi chỉ là đổi trang phục khác thôi mà!



Hắn cười cười rồi nháy mắt với cô:



- Tối nay ở đây, cô là người đẹp nhất!



Nhận được lời khen bất ngờ, Thanh Y có chút ngại ngùng. Cô cố ý đổi chủ đề:



- Anh đã quá lời rồi! À, khách sạn này thật đặc biệt, có thể xem được cả sao trời.



- Cô thích ngắm sao ư? Ở tầng trên tôi đã có chuẩn bị kính để quan sát thiên văn. Nếu cô muốn thì tôi sẽ đưa cô lên đấy.



Thanh Y vẫn còn đang ngơ ngác không biết nên đồng ý hay từ chối thì đã bị anh ta nắm tay kéo đi. Cô đang định lên tiếng thì bị một tiếng nói lớn hơn chèn xuống.



- Buông ra!



Âu Dương Quân một tay đút vào túi quần tiến đến chỗ hai người.



Giọng anh không quá lớn nhưng đủ để những người đứng gần nghe rõ, đó là một mệnh lệnh dứt khoát.




Anh lại hỏi:



- Tôi nói gì cô cũng nghe sao?



- Đương nhiên, vì anh là ông chủ của tôi!



Thanh Y nhanh miệng và biết điều lấy lòng anh. Thật ra câu nói của cô vẫn còn một nữa đó là:



“Và vì anh vẫn đều đặn hằng tháng gửi tiền vào sổ tiết kiệm của tôi!”



- Nếu tôi bảo cô không được gặp hắn ta nữa?



Thanh Y thừa hiểu “hắn ta” mà anh nhắc đến.



Cô không hề có chút ấn tượng gì với Âu Dương Nhật cho đến khi biết anh ta chính là người phản bội Âu Dương Quân. Vừa nãy, anh ta lại còn chọc giận Âu Dương Quân khiến cô một phen hết hồn điêu đứng. Cô không ăn miếng trả miếng đã may cho anh ta rồi, còn muốn gặp làm gì!



- Tôi và anh ta đâu quen biết gì nhau, tất nhiên sẽ không gặp lại!



Âu Dương Quân bây giờ mới mỉm cười.



Vừa lúc ấy, nhạc lại nổi lên, một điệu Valse nhẹ nhàng.



Mọi người lần lượt từng cặp tiến vào trung tâm căn phòng lớn cùng nhau khiêu vũ. Âu Dương Quân cũng kéo Thanh Y tiến vào.



Khoảng cách giữa hai người bây giờ khiến Thanh Y có chút bối rối. Tay anh đặt lên vòng eo nhỏ nhắn của cô, tay cô lại đặt lên vai anh.



Cô đã từng khiêu vũ với Âu Dương Quân lúc ở Anh. Lần đó tuy là cô đang bị anh truy đuổi nhưng không hề hồi hộp lo sợ đến nỗi tim đập loạn như bây giờ.



“Có lẽ gần đây mình ăn thiếu dinh dưỡng khiến tim không khỏe, sau này phải chú ý ăn uống lại mới được.”



Dù đã viện lí do nhưng Thanh Y không kiềm được mà ngước lên nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mặt.



Gương mặt ấy như được điêu khắc từ băng ngàn năm, tuy đường nét tinh tế nhưng luôn phủ một lớp lạnh. Lông mi anh thật dài che đi một phần ánh mắt đang ẩn nhiều suy nghĩ.



Đột nhiên gương mặt ấy từ từ đến gần cô trong khi đầu óc cô vẫn còn bất động. Đôi môi anh khẽ cười tà mị:



- Liệu tôi có nên thu phí bảo trì gương mặt mình vì đã bị cô nhìn đến thủng vài chỗ không?