Đôi Cánh

Chương 25 :

Ngày đăng: 18:22 19/04/20


Nắng buổi sớm nhuộm vàng khắp thành phố. Không khí ngập tràn mùi hoa đào dịu nhẹ thoang thoảng.



Thanh Y cầm cốc cà phê đứng ở ban công trong một căn phòng của khách sạn, ánh mắt cô nhìn xa xăm mơ hồ.



Suốt cả đêm cô chẳng thể nào chợp mắt. Những hình ảnh cùng âm thanh của ngày hôm qua cứ dai dẳng trong đầu cô mãi không chịu tan biến.



Thanh Y nhấp một ngụm cà phê rồi lại thẫn thờ.



Hôm qua, Âu Dương Quân nói...



- A... Không nghĩ nữa, không được nghĩ đến!



Thanh Y vò đầu, cố hướng suy nghĩ của mình đến việc khác. Những sự việc diễn ra cách đây mười mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa mờ đi trong trí nhớ của cô.



---------



Lúc ngồi trên xe về khách sạn, cô đã hỏi qua Phong tại sao những người trong buổi tiệc lại nhanh chóng biết được thông tin về quả bom.



Anh trả lời:



- Cô không biết Âu Dương Nhật là một bậc thầy về thông tin mạng sao? Khả năng về lĩnh vực này của cậu ta so với Hàn hơn rất nhiều. Cô nghĩ xem, nếu thế thì khi Hàn đột nhập hệ thống camera khách sạn và phát hiện ra thì cậu ta không hay biết gì ư?



Phong đánh tay lái rẽ phải rồi tiếp tục:



- Đừng xem thường cậu ta! Cậu ta sống sót và đạt được những thành tựu như ngày hôm nay không phải đơn giản. Cô tốt nhất vẫn là nên tránh xa cậu ta!



Thanh Y im lặng. Cô đương nhiên không muốn dính dáng đến con người này. Chưa kể đến việc anh ta gián tiếp tạo ra một Âu Dương Quân lạnh lùng như hôm nay để cô chịu bắt nạt cùng đe dọa. Bây giờ anh ta bị Âu Dương Quân hận như thế, cô càng không nên tiếp xúc tránh rước họa.



Phong không thấy cô nói gì lại nói:



- Cô hãy đợi xem, chuyện đặt bom hôm nay trong khách sạn với nhiều nhân vật tầm cỡ đúng ra là một chuyện động trời, nhưng ngày mai trên mặt các báo tuyệt đối sẽ không hề xuất hiện một dòng nào về vấn đề này.



Thanh Y không nhịn được hỏi:



- Thật ư? Tại sao chứ? Bọn phóng viên không phải chực chờ những cơ hội như thế này sao?



Nhìn qua gương chiếu hậu, cô thấy Phong cười khẽ.



- Nếu để lộ ra, Âu Dương Nhật cùng bố cậu ta còn mặt mũi nào sao? Cậu ta nhất định giải quyết êm xuôi vụ này.



---------



Thanh Y nhớ lại chuyện tối qua, cô nhấp một ngụm cà phê rồi xoay người vào trong.



Âu Dương Quân sau khi xuống trực thăng liền nhanh chóng giúp cô xử lí vết thương, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô rồi theo Vũ đi mất, đến giờ vẫn chưa liên lạc. May sao viên đạn chỉ bay sượt qua chân nên sau một đêm đã không còn gì đáng ngại, cô vẫn có thể bay nhảy như thường.



Thanh Y thay quần áo, quyết định xuống đường dạo phố để bản thân không suy nghĩ vẩn vơ.



---



Tokyo đúng là thủ đô của một nước công nghiệp hiện đại, xung quanh các con phố là những tòa nhà cao chọc trời.




Thanh Y trả lời rồi hướng mắt nhìn cô nhân viên mặc Kimono đỏ đang mang món ăn đến.



Những món ăn bày ra trên bàn đủ sắc màu hấp dẫn khiến cô không kiềm được nụ cười đã muốn ngoác rộng.



Âu Dương Nhật nhìn dáng vẻ này của cô cũng cười hứng thú.



Đâu phải chỉ áp dụng với con trai, theo đuổi con gái cũng có thể đi qua đường dạ dày vậy!



Anh đẩy một đĩa thức ăn đến trước mặt cô.



- Cô thử đi! Đây là món Sashimi làm từ các loại hải sản tươi sống. Nếu Sushi là biểu tượng của văn hóa ẩm thực Nhật Bản trong các bữa tiệc truyền thống thì Sashimi chính là “Nữ hoàng” của hương vị tinh khiết đến từ đại dương bao la.



Thanh Y trầm trồ, gắp một miếng cho vào miệng.



- Ồ, ngon quá! Anh có vẻ hiểu về các món ăn Nhật.



Âu Dương Nhật cũng cắn một miếng.



- Tôi đã từng đọc qua trên một tờ rơi quảng cáo thôi!



- Còn món này là gì?



- Tempura, một món chiên nổi tiếng ở đây.



Suốt bữa ăn, anh liên tục giới thiệu cho cô những món ăn nổi tiếng của Nhật và đưa cô nếm thử hết tất cả. Anh còn giới thiệu cho cô những món đặc trưng của Pháp, Ấn Độ, Thái Lan, Hàn Quốc... Thái độ của cô đối với anh cũng dần cởi mở hơn.



Nhìn Âu Dương Nhật cứ tươi cười suốt buổi lại nhiệt tình nói chuyện với mình, Thanh Y đã vô tình phá bỏ hàng rào đề phòng với anh.



- Tôi nghe bọn Phong, Vũ kể, cứ tưởng anh chỉ biết thao tác, lập trình và xử lí những con số khó nhằn trên máy tính, không ngờ anh còn am hiểu cả lĩnh vực ẩm thực này.



Âu Dương Nhật nâng ly trà lên nhấp, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt cô. Anh không hề che giấu nụ cười thỏa mãn khi được cô khen.



- Nếu cô muốn tôi có thể dẫn cô đến một quán ăn Trung Hoa gần đây. Tôi vừa mới phát hiện nó hôm qua.



Thanh Y lại vui vẻ cười, ánh mắt vụt sáng rồi lại tắt.



- Thật sao? Nhưng bây giờ tôi quả thật rất no rồi, không thể ăn thêm được nữa.



Âu Dương Nhật nhanh chóng chớp cơ hội.



- Vậy đi, cô cho tôi số điện thoại, lúc nào rãnh rỗi tôi sẽ gọi cô đi ăn!



Thanh Y lưỡng lự:



- Nhưng....



- Đừng lo, Âu Dương Quân không phát hiện đâu!



Anh nói xong không quên nháy mắt với cô cùng khuyến mãi một nụ cười mê hoặc.