Đôi Cánh

Chương 34 :

Ngày đăng: 18:22 19/04/20


Hoàng hôn dần buông trên bãi biển trong xanh.



Bầu trời nhuộm một dải vàng cam rực rỡ kết hợp mặt nước sáng lấp lánh ánh mặt trời tạo nên khung cảnh thật thơ mộng.



Thế nhưng trên bãi cát, cặp đôi nào đấy chẳng hề biết thưởng thức cảnh đẹp mà sừng sụ với nhau.



- Tôi đã bảo là tôi không thể ăn thêm một miếng nào nữa!



Cô gái kêu lên.



- Em đã ốm mất mấy kí rồi biết không? Nào, ăn nhanh lên! Đừng để người ta bảo tôi không quan tâm thuộc hạ!



Người thanh niên vẫn kiên trì.



--



Cách đó một đoạn khá xa, trên ban công của khách sạn, có hai người khác đang dùng ống nhòm nhìn về phía bên này. Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy đôi nam nữ dưới bãi biển chứ chẳng thể nghe thấy gì. Một người lẩm bẩm:



- Không được, không được! Đó không phải anh Quân! Nhất định là ma nhập, không lí nào anh lại nhân nhượng đến vậy!



--



- Anh à, tôi đã ăn hết hai đĩa bít tết, một con vịt quay, một ly sữa bò cùng hai bát phở. Trong bụng bây giờ món Đông có, món Tây có, chúng đang muốn đạp vỡ cái dạ dày tôi mà chui ra đây này!



Cô gái lại than khóc nhìn chiếc bàn với gần như toàn bộ tô đĩa đã sạch trơn.



- Thế còn con gà này ai xử nó đây?



Người thanh niên lại hạ giọng hỏi.



--



Kẻ đang nắm ống nhòm trên kia tiếp tục nhăn nhó mặt mày nói với tên bên cạnh mình.



- Thôi rồi! Thời thế thay đổi, anh em mình chắc phải khổ sở lắm đây! Những ngày sau đành phải nhìn sắc mặt ai đó mà sống rồi!



Người bên cạnh cắn hạt dưa không thèm để ý đến, rút điện thoại ra nhắn tin.



--



- Tôi không thể đâu! Anh cứ tự xử!



Cô gái kiên quyết, quay mặt hướng ra biển.



“Rầm!”



Người thanh niên mất hết kiên nhẫn đập bàn khiến đống bát đĩa chạm vào nhau vỡ đôi. Chiếc bàn đáng thương cũng vì thế mà lún hơn một nửa vào trong cát.



Khung cảnh bữa ăn lãng mạn trên biển hoàn toàn sụp đổ!



- Em được lắm! Nếu không phải em đang dưỡng thương thì tôi tuyệt đối không tha!



Dừng một lúc, anh lại nói:
- Hắn là ai?



Âu Dương Quân không đuổi theo. Quanh đây đều là người của anh nên hắn không thể thoát được. Anh nhìn Thanh Y đang sững sờ nhìn theo hướng kẻ kia vừa nhảy xuống lên tiếng hỏi. Cô bị anh làm cho bất ngờ nên một lúc sau mới lấy lại bình thản trả lời:



- Người quen thôi!



- Người quen? Thế tại sao lại muốn đưa em đi?



Âu Dương Quân nhíu mi. Hôm nay kẻ đó bỏ đi, không có nghĩa hắn sẽ không quay trở lại lần nữa.



- Anh nghe lén sao?



- Tôi sao lại phải đi nghe lén? Hai người đứng giữa trời nói chuyện, âm thanh nó tự bay vào tai tôi chứ! Mà nếu có nghe, cũng là đường đường chính chính nghe!



Nhìn anh vô sỉ giải thích, Thanh Y không kiềm được liếc tặng một ánh mắt khinh bỉ rồi bỏ đi trước. Âu Dương Quân tinh thần thoải mái bước theo sau, bâng quơ nói:



- Lúc nãy thấy em gật đầu trước một câu hỏi.



Nghe được giọng nói bảy phần châm chọc, ba phần sung sướng của anh, Thanh Y bỗng đỏ mặt. Thế nhưng kẻ nào đó không chịu buông tha liền tiến lên ôm lấy eo cô rồi sánh vai bước.



- Nếu lúc nãy em dám bỏ theo tên đó, tôi nhất định cho em nếm mùi đau khổ!



Thanh Y vùng vẫy thoát khỏi cánh tay anh đang ôm lấy eo mình. Nhưng cô tuyệt đối không thể thắng anh nên đành chấp nhận bỏ mặt anh muốn làm gì thì làm.



- Tôi trốn đi rồi thì còn để cho anh tìm thấy sao?



- Đừng nói là ở Trái Đất, dù em trốn lên Sao Hỏa tôi cũng mang được em trở về!



- Vậy tôi sẽ lên Mặt Trời!



- Mặt Trời? Em muốn chết sao? Em muốn chết cũng phải có sự đồng ý của tôi! Nếu không... đừng hòng!



Âu Dương Quân hài lòng cười vui vẻ nhìn Thanh Y hậm hực bên cạnh.



Hai người vẫn tiếp tục cùng nhau đi dạo cho đến khi tối muộn. Âu Dương Quân đưa Thanh Y về trước cửa phòng mới chịu rời đi. Trước khi đi, anh còn không quên để lại một câu:



- Tối nay phải mơ về tôi biết chưa?



Cô bĩu môi:



- Vậy là ác mộng rồi!



Anh không chấp lời nói của cô mà đưa tay vò vò mái tóc cô cho rối tung.



- Ngủ ngon!



Thanh Y bực mình không thèm chúc đáp lại, quay người mở cửa đi vào trong. Bên ngoài, Âu Dương Quân bước vài bước thì dừng lại nhìn về cánh cửa phòng vừa đóng kín. Anh đưa tay ấn nút trên tai để mở thiết bị liên lạc:



- Các cậu điều tra xem những kẻ ngoại quốc khả nghi xuất hiện trong khu vực này tối nay! Không ngoại trừ người phục vụ của khách sạn.



( * Trong các chương trước, tất cả đối thoại bằng tiếng Anh và Nhật đều được đưa về tiếng Việt. Nhưng để đảm bảo cho bí mật của “người lạ” nên đoạn này để nguyên tiếng Anh với hai từ xưng hô You - I, không phân biệt tuổi tác, giới tính.)