Đôi Cánh

Chương 39 :

Ngày đăng: 18:22 19/04/20


Một ngày mới bắt đầu với không khí mùa thu mát mẻ, dễ chịu. Từng cơn gió nhẹ vuốt lên gương mặt lán mịn của Thanh Y. Cô hiện đang đu mình trên một cành cây trong vườn, hai chân kẹp chặt cây rồi thả người dốc đầu xuống đất.



Âu Dương Quân đã cùng bọn Phong, Hàn đến công ty, cô không có việc gì nên rãnh rỗi làm bạn với mấy cành cây luôn tiện tập luyện. Mấy tên vệ sĩ liếc thấy mấy lần cô như đang sắp rơi xuống thì hốt hoảng. Bọn họ không hiểu tại sao cô gái này không chịu vào phòng xem ti vi mà lại ra đây nhảy nhót như con sóc. Thế nhưng cô chưa bị rơi xuống đất đã đưa tay nắm lấy một tán lá hoặc cành nhỏ tung người ngược trở lại cây.



Sau một hồi quan sát, mấy người vệ sĩ mới biết đó là do cô cố ý thả tay để rơi tự do xuống mà thôi. Cô đang muốn luyện cho bản thân có phản ứng thật nhanh khi gặp phải nguy hiểm hay... đối phó với tên ác ma ban đêm- Âu Dương Quân cũng tốt!



Đang tập trung tinh thần thì đột nhiên chuông điện thoại reo lên. Thanh Y trong tư thế dốc đầu xuống đất liền đu mình ngồi thẳng trên cành cây, rút lấy điện thoại. Trên màn hình đang nhấp nháy một dãy số lạ. Cô nhấn nút nghe rồi nói:



- Tôi là Lý Thanh Y!



Hai giây sau, đầu giây bên kia mới đáp lại, là giọng của một người phụ nữ với tiếng nói rất êm.



“Chào cô, tôi là Phan Nhã Vân, con gái của Phan Thành. Tôi có việc muốn gặp, cô có thể sắp xếp một chút thời gian?”



Phan Thành là một trong những cổ đông lớn của Âu Dương. Lúc trước, Phong đã bắt cô xem qua danh sách tên của tất cả cổ đông lớn, cô rất ấn tượng với người tên Phan Thành này.



Phong bảo, ông ta được xem như là công thần của tập đoàn. Dưới thời ông nội của Âu Dương Quân, chủ tịch Âu Dương Hoàng lúc đó đã giao cho Phan Thành quản lí thế lực ngầm. Nhờ có ông ta mà thế lực ngầm của Âu Dương được giới xã hội đen biết đến rộng rãi và khiến nhiều kẻ kinh sợ.



Cho đến khi Âu Dương Quân lên ngồi vào cái ghế chủ tịch, anh đã lần lượt thay thế tất cả bằng người của mình, kể cả cái chức quản lí của Phan Thành cũng được chuyển qua cho Vũ. Vì sợ ông ta không phục sẽ làm loạn, Âu Dương Hoàng đã tặng ông một phần lớn cổ phần của mình và hứa với ông một điều kiện. Tuy nhiên, điều kiện đó là gì thì Phong cũng không biết.



Nhưng tại sao bây giờ con gái ông ta lạ đến tìm cô?



Sau vài giây suy nghĩ, Thanh Y lên tiếng:



- Được, cô nói địa điểm đi!



“Quán XX, đường Y.”



--------



XX là một quán phục vụ thức uống cao cấp. Những người vào đây nếu không quý tử con quan cũng là tiểu thư nhà giàu. Nơi này tuyệt đối không phải dành cho dân thường!
Được Phan Nhã Vân làm cho nổi khùng nên Thanh Y thẳng thừng bộc lộ quan điểm cùng cá tính cao ngạo bấy lâu bị Âu Dương Quân làm cho lu mờ.



Gặp phải một Âu Dương Quân ngang tàng khiến cô phải cúi đầu đã đủ mệt, bây giờ đến một kẻ lạ mặt nhảy vào tự xưng là vợ sắp cưới của anh ta cũng muốn cưỡi lên đầu cô? Đừng mơ!



Thanh Y hiểu rõ Phan Nhã Vân là bị Âu Dương Quân từ chối, thậm chí uy hiếp nên mới không dám đến gần anh, thậm chí tin cô ta và Âu Dương Quân có hôn ước cũng không dám để lộ. Đừng nói Âu Dương Quân, ngay cả cô đối với loại phụ nữ tâm độc như rắn này cũng cảm thấy chán ghét.



Không phải cô không tin về chuyện hôn ước của hai người họ, nhưng đây cùng lắm chỉ là lời hứa giữa ông nội anh, Âu Dương Hoàng cùng Phan Thành. Với tính cách của Âu Dương Quân thì đời nào anh chịu làm theo sự sắp đặt của người khác. Vì vậy, hôm nay Phan Nhã Vân tìm cô với tư cách là vị hôn thê nhưng thực chất chỉ là đến với hình thức là một người đi cầu xin tình yêu.



- Cô đừng nghĩ rằng mình dựa vào Âu Dương Quân thì có thể ngông cuồng như vậy!



Phan Nhã Vân tức giận nắm chặt ly nước trái cây trên bàn, trừng mắt nhìn kẻ vẫn thản nhiên trước mặt.



Câu nói của Thanh Y vừa thể hiện cá tính cao ngạo lại vừa ẩn dụ nhắc nhở Phan Nhã Vân rằng Âu Dương Quân là người của cô nên cô ta đừng nghĩ đến việc giành lấy.



- Đó không phải là suy nghĩ của cô khi trở thành vợ Âu Dương Quân đó chứ? Hì hì, tôi chưa bao giờ tỏ ra ngông cuồng vì cho rằng có Âu Dương Quân hậu thuẫn, tôi chỉ là dựa vào bản thân mà thôi!



Thanh Y thành công làm cho Phan Nhã Vân tức đến đỏ mặt. Cô tranh thủ uống thêm một ngụm nước nữa. Nước trái cây ở đây có giá rất đắt cũng rất ngon nên đâu thể bỏ phí. Sau đó, cô thờ ơ đứng dậy chào Phan Nhã Vân một cách thân thiện.



- Hẹn gặp lại cô! À, cảm ơn đã mời tôi uống nước! Nước ở đây quả thật rất ngon!



Nói xong, Thanh Y quay lưng bước đi. Bước qua người phục vụ đang đi hướng ngược lại, cô còn ném một ánh mắt đầy tình cảm rồi nắm lấy tay anh ta. Sau đó, cô lại ngẩng cao đầu, đeo vào chiếc gương đen và bước ra khỏi cửa quán sang trọng.



Khi người phục vụ đó đến bên bàn của Phan Nhã Vân, anh ta liền nhận ngay một cốc nước trái cây tạt vào mặt. Cánh tay áo dài màu trắng của anh ta thấm đỏ một mảng máu.



- Đồ vô dụng!



Lúc nãy, anh ta nhận lệnh đứng đợi Thanh Y ra về thì dùng dao đâm cô. Nhưng không ngờ khi anh chưa kịp rút dao, Thanh Y đã nhanh hơn một bước nắm trúng ngay vị trí con dao mà anh giấu trong tay áo đẩy mạnh trở lại, đâm vào da thịt của mình. Trong quán còn nhiều khách, anh ta cũng không dám manh động lại càng không dám kêu lên, đành phải ngậm miệng chịu đau.



- Lý Thanh Y, cô đợi đấy cho tôi! Tôi nhất định bắt cô trả giá!