Đối Diện Tương Tư

Chương 1 :

Ngày đăng: 07:18 19/04/20


Thanh cầm yêu thích bị chém thành hai nửa, ném vào lửa thiêu.



Tiếng lửa cháy lách tách cùng giọng nói nghiêm khắc của phụ thân quanh quẩn bên tai, “Thiên phú võ học của ngươi cũng không quá kém, sao lại không chịu cố gắng? Cả ngày ngâm thơ vẽ tranh, đánh đàn phổ nhạc thì có thể có tiền đồ gì? Tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, nên làm việc gì nghiêm chỉnh hơn mới phải…”



Ánh lửa rọi lên sườn mặt thanh tú tuấn mỹ của Lâm Trầm, y hạ mắt, môi mỏng cắn nhẹ, rốt cuộc không nói lời nào.



Cái gọi là nghiêm chỉnh, rốt cuộc là cái gì?



Si mê võ học, trường kiếm giang hồ, mưu cầu một cái danh hào đại hiệp tiểu hiệp nào đó? Thậm chí giống như cha, lên làm võ lâm minh chủ, hiệu lệnh quần hùng? Với một thiếu niên xuất thân võ lâm thế gia như y, đây hẳn là con đường rất bình thường.



Chỉ là……



Lâm Trầm vô thanh thở dài, dưới đáy lòng tràn lên cảm giác vô lực, sau đó chợt nghe cha lại hỏi một câu, “Trầm nhi, ngươi có nghe ta nói không?”



“Nghe được.”



“Ngày mai ta phải xuất môn một chuyến, mấy ngày này ngươi ngoan ngoãn ở nhà tu tỉnh lại một chút, nhất định đừng làm mất mặt Lâm gia!”



Lâm Trầm siết chặt tay, giấu đi cô đơn cùng không cam lòng trong đáy mắt, vô cùng ôn hòa đáp, “Ta hiểu.”



Nam tử trung niên khí độ phi phàm lúc này mới vừa lòng gật đầu, rất nhanh xoay người rời đi, chỉ để lại một mình Lâm Trầm đối diện thanh cầm đã thành tro.



Lửa vẫn tiếp tục cháy.



Lâm Trầm vươn vươn tay còn định bắt lấy chút gì đó, rốt cuộc vẫn thất vọng buông tay, đồng thời xoay người.



Trở về phòng, ngủ, luyện công.



…… Đây mới là con đường y nên đi.



Còn hết thảy những điều khác, đừng nên hy vọng xa vời.
“……”



Lâm Trầm nhếch môi, bất kể người nọ nói gì, tất cả đều lờ đi.



Lý Phượng Lai cũng không để tâm, chỉ triền miên vô nghĩa như cũ, hết sức làm tròn bổn phận cợt nhả của mình. 



Sau khi hai người không đầu không đuôi lang thang vài vòng, xa xa bỗng vang một tiếng sáo du dương êm tai.



Như khóc như kể, triền miên sầu muộn.



Theo thanh âm nhìn lại, khỉ thấy bên bờ một chiếc thuyền hoa nho nhỏ ngừng lại, đứng ở đầu thuyền là một nam tử bạch y trẻ tuổi, thân cao thon dài thanh nhã như ngọc, dung nhan như họa. Dưới ánh trăng, thần thái chuyên chú thổi sáo kia, ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ kia, thanh tú động nhân nói không nên lời.



Lý Phượng Lai chỉ vừa liếc nhìn, trong mắt liền lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, vội thả tay Lâm Trầm, dưới chân điểm nhẹ hướng phía bờ bay vút đi. “Lục thiếu hiệp, ta đang định tìm ngươi.”



Thanh âm trầm thấp lại khàn khàn, cùng giọng điệu ngả ngớn lúc ôm lấy Lâm Trầm không có sai biệt.



Lâm Trầm đứng ngốc tại chỗ, lại qua thật lâu mới hồi phục tinh thần.



…… Thì ra vị bạch y công tử kia mới là bằng hữu của hắn.



Chỉ là một hồi hiểu lầm, từ đầu đến cuối, đều không quan hệ tới mình.



Nghĩ vậy rồi lúc xoay người định đi lại không nhịn được nhìn về hướng thuyền hoa kia vài lần.



Vừa rồi gia khỏa họ Lý kia hình dung vị bằng hữu nọ như thế nào?



Quốc sắc thiên hương?



Phải, quả nhiên nửa điểm không tồi.