Đối Diện Tương Tư

Chương 33 :

Ngày đăng: 07:19 19/04/20


Hôm sau lúc tỉnh lại trời đã sắp sáng.



Lâm Trầm thức dậy sớm hơn Lý Phượng Lai một chút, y mặc y phục, rửa mặt chải đầu xong liền dùng điểm tâm trong phòng.



Lý Phượng Lai vẫn nằm trên giường không chịu đứng lên, híp mắt ngắm Lâm Trầm, lười biếng hỏi, “Mới sáng sớm lại muốn ra ngoài?”



“Ừm, hôm nay ta có hẹn người uống trà.”



“Ai? Đúng là hiếm có, ngươi hẹn cao nhân nào?”



Lâm Trầm cười cười không đáp, chỉ nói, “Ngươi ngủ tiếp đi, đại khái giữa trưa ta sẽ trở lại.”



“Không được!” Lý Phượng Lai thấy thái độ không rõ ràng này của ngược lại bắt đầu để ý, vội ngồi dậy, nói, “Ta cũng đi!”



Lâm Trầm giật mình, hỏi, “Ngươi đi theo làm gì?”



“Đương nhiên là nhìn ngươi a.” Lý Phượng Lai hếch mũi liếc y một cái, ra vẻ đương nhiên đáp, “Ngươi ngơ ngác như thế, nhỡ đâu bị bắt cóc thì làm sao? Ta phải nhất nhất theo sau mới được.”



Vừa nói vừa nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói, “Kỳ lạ, y phục ta đâu?”



Lâm Trầm nghe xong bất giác thấp giọng cười ra tiếng, đi tới nhặt lên y phục đêm qua hắn ném dưới sàng, thuận tay phủi sạch rồi thuần thục mặc vào cho Lý Phượng Lai, nói, “Chẳng qua chỉ là uống một bữa trà mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì? Ngươi không đi cũng có sao.”



Lý Phượng Lai không chịu nghe, mắt sáng quắc nhìn y, thở mạnh nói, “Ngươi không cho ta đi, chính là có tật giật mình.”



Thái độ này giọng điệu này, rõ ràng là đang cố tình gây sự.



Lâm Trầm lại vô phương, do dự một lát, cuối cùng vẫn là thở dài, cười khổ nói, “Tùy ngươi vậy.”



Vừa nói vừa tới lấy lược chải đầu giúp Lý Phượng Lai. (dễ thương quá, chải đầu cho chồng XD~)




Lâm Trầm mới nói hai chữ này liền cảm thấy cả người chấn động, cái bàn trước mặt thoáng chốc vỡ thành vô số mảnh nhỏ bay tứ phía.



Thoạt nhìn, tựa hồ thế lực ngang nhau.



Chẳng qua Lục Cảnh từ đầu đến cuối vẻ mặt tự nhiên, còn y đã dùng tất cả khí lực.



Hiển nhiên, lần này lại là y thua.



Lâm Trầm ngưng thần nhìn mớ hỗn độn dưới đất cười khổ một chút, nhưng lập tức lại siết chặt nắm tay. Y đã sớm chọn được con đường phải đi, cho dù có thua trăm ngàn lần nữa, y cũng tuyệt không buông tay Lý Phượng Lai.



Nghĩ rồi mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa.



Kết quả nhìn thấy cảnh Lý Phượng Lai vừa bước vào cửa lớn đối mặt với Lục Cảnh đúng lúc rời đi.



Lâm Trầm trong lòng hốt hoảng, ngón tay bắt đầu vô thức run lên.



Y tận mắt thấy Lý Phượng Lai cười cười chào Lục Cảnh, thấy hai người gặp thoáng qua, thấy… Lý Phượng Lai phẩy quạt giấy, tiếp tục từng bước từng một đi về phía mình, ý cười trong suốt, môi mắt phong lưu.



Lâm Trầm cong lên khóe mắt, cũng nhếch lên khóe môi, lặng lẽ cười.



Ngày trước gần trong gang tấc nhưng biển trời cách mặt, vô vọng tương tư.



Giờ đây người kề bên người, đối diện cùng cười.



Thời gian của một đời, một nửa vùi giữa tương tư, còn lại một nửa, trả cho ngày gặp lại.



Hoàn