Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 1 :

Ngày đăng: 19:40 18/04/20


An Nhược Thần dùng vải siết chặt ngực, hít sâu mấy hơi, xác nhận còn có thể hít thở bình thường thì lại tiếp tục mặc yếm, sau đến trung y, rồi mới mặc y phục một màu mới mua vào. Cuối cùng nàng cầm lấy bọc quần áo của mình lên.



Bọc quần áo buộc thành hình con thuyền, không to quá cổ. Nàng thắt bọc ra sau lưng, sau đó lại mặc áo choàng rộng thùng thình vào, vừa đủ để che đậy.



An Nhược Thần cẩn thận soi gương, cảm thấy tự nhìn cũng không đến nỗi nào tệ. Nàng hài lòng rồi. Hít sâu một hơi, xoay người bước ra cửa.



Không gọi nha hoàn, không dẫn theo tùy tùng, nàng như đi lang thang một mình mà đi về phía cửa hông ở phủ. Lúc dừng bước ở gần cửa hông thì giả vờ ngắm hoa một lúc, khóe mắt lại để ý đến cánh cửa đang mở, người canh cổng đang bê rổ hộ đại nương đưa thức ăn.



Rất tốt, cơ hội đây rồi.



An Nhược Thần vừa ngắt hoa vừa điềm nhiên bước ra ngoài, lúc đi đến cửa thì đúng lúc người canh cổng đặt rổ xuống quay đầu lại, trông thấy nàng. Nàng cười một tiếng với người canh cổng, rồi thản nhiên nhấc chân ra ngoài.



Nhất thời người canh cổng mất hồn chưa tỉnh lại, không kịp hỏi cũng không cản lại.



Tim An Nhược Thần nhảy đến tận cuống họng, không dám quay đầu, lặng lẽ bước nhanh hơn. Bên tai nghe thấy đại nương đưa đồ ăn thúc giục người canh cổng đi mời tiên sinh phòng thu chi, người canh cổng đáp “được được“. An Nhược Thần thầm thở phào, lại đi mấy bước thì nghe thấy người canh cổng vọt ra kêu lên: “Đại tiểu thư, cô muốn đi đâu thế?”



Nguy rồi!



An Nhược Thần làm như không nghe thấy gì, lại không dám chạy, vững vàng tiếp tục bước đi. Chỉ nhìn bóng lưng thì có thể nói là trấn định như thường. Chẳng qua chỉ có chính nàng mới hay, nàng muốn đi nhanh lên, đi nhanh hơn nữa.



Dựng tai lên tiếp tục nghe ngóng, người canh cổng không kêu nàngnữa, nhưng An Nhược Thần biết, thật ra chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.



May mà trước mặt là một ngã rẽ, tất cả đều theo trong kế hoạch.



An Nhược Thần rẽ vào trong, rồi đột nhiên vắt chân lên chạy như điên, lại chạy đến một ngã rẽ nữa, nhanh chóng ẩn vào một con hẻm ngầm.



Còn chưa kịp thở hổn hển, nàng rụt người dính chặt lấy tường trong bóng tối. Lúc này càng nghe thấy tiếng gào thét lộn xộn cùng tiếng bước chân rối loạn trên phố truyền đến.



“Nhanh lên nhanh lên, hai ngươi đi sang bên kia nhìn xem. Thật kỳ lạ, sao mới chớp mắt mà đã không thấy đâu rồi.”



“Đồ vô tích sự này, thấy đại tiểu thư không đưa theo người tự mình ra ngoài mà cũng không biết cản cô ấy lại. Lão gia mà biết thì ngươi cứ chờ đấy!”



“Lúc đó ta đang bận, nhất thời không kịp phát hiện xem có gì sai. Sau mới sực nhớ ra, ta cũng có gọi mấy tiếng, rồi vội vã gọi người đến.” Đây là giọng của người canh cổng, hắn ta đang cố biện minh, “Nhìn tâm tình đại tiểu thư khá tốt, vừa ngắm hoa vừa đi dạo loanh quanh, có lẽ chỉ là ra ngoài đi lui đi tới thôi, lát nữa sẽ về ngay...”



“Bớt nói nhảm đi, nhanh đi tìm người thôi. Nếu không thấy đại tiểu thư đâu thì chúng ta phải ăn roi hết đấy.”



Những âm thanh la hét ồn ào dần rời xa. An Nhược Thần nhắm hai mắt lại, thầm xin lỗi vì phải để bọn họ ăn roi rồi.



An Nhược Thần đợi một lúc, đoán có lẽ họ đã đi xa, núp ở đầu hẻm ngó nghiêng kỹ. Chắc chắn không còn người. Nàng cởi áo choàng ra, ôm bọc quần áo vào trước ngực, đi ra ngoài hẻm.



Một đường rảo bước đi nhanh, cẩn thận quan sát, tỉnh bơ tránh né sự chú ý của người đi đường. Không bao lâu sau, An Nhược Thần tìm được người mà nàng cho là phù hợp. Vị ở phía trước bên trái này, tô vẽ kỹ càng, chú trọng xiêm áo, so với náng thì tầm vóc tương tự khí chất xấp xỉ, nhìn qua lại thong dong nhàn rỗi, có vẻ như muốn đi dạo từng cửa hàng ở con phố này. Nàng ta có a hoàn đi theo bên cạnh, nhưng không hề gì, mọi người chỉ biết ghi nhớ cái dễ thấy nhất.


Có thể không té không quỳ nữa được không?



An Nhược Thần len lén nhìn lên nét mặt của đại hái kia, sau đó tự đưa ra quyết định: có thể!



Nàng mau chóng bò dậy, thấy bọc áo quần của nàng rơi bên chân chàng trai kia, đang tính cúi người lên cầm lấy tiếp tục chạy trốn, thì lại nghe một tiếng hét to từ sườn núi sau lưng: “Đại tiểu thư!”



Tóc gáy toàn thân An Nhược Thần dựng đứng cả lên.



Nàng không dám quay đầu lại nhìn, đầu óc nàng xoay chuyển thật nhanh.



Làm sao bây giờ?



Giờ có ba chân bốn cẳng thì chắc chắn vẫn không chạy thoát nổi. Hơn nữa, nàng không thể để bọn họ quay về báo với cha là nàng mang theo đồ lẻn trốn đi, như thế nhất định nàng sẽ bị tịch thu tất cả mọi thứ, nhốt trong phòng cho đến ngày xuất giá. Nàng không thể rơi vào cục diện bị động chờ chết như vậy được.



Lần này không trốn được vẫn còn có thể đợi đến lần sau. Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun. Nàng phải để lại cho mình một đường lui.



Tim An Nhược Thần đập thình thịch, nghe thấy sau lưng tiếng đám An Bình vừa gọi nàng vừa lao xuống núi, nàng hơi ngoảnh đầu, thấy trong đội ngũ binh tướng rầm rộ ở đối diện có rất nhiều cờ xí cao ngất tung bay phấp phới, trước mặt đều là cờ lớn nền đen chữ đỏ dễ nhìn. Trên lá cờ kia, thêu một chữ “Long” đầy quyền thế.



An Nhược Thần chợt nhận ra đại hán trước mặt này đang mặc quan phục võ tướng. Nàng nắm chặt tay người đàn ông đó: “Long tướng quân, ta có thể coi như là đã gặp được huynh rồi!”



Vừa dứt lời, ba người An Bình cũng kịp lúc dừng bên người nàng.



An Nhược Thần làm như không để ý đến bọn họ, tiếp tục lớn tiếng cất tiếng vang: “Vẫn hay nghe đại danh của Long tướng quân, tiểu nữ ngưỡng mộ đã lâu. Một mình trên dốc Hổ Đầu tiêu diệt hơn trăm tên thổ phỉ cứu thôn dân, trên núi Thiết Thụ dẫn theo hơn mười binh tướng mà đánh lui được quân địch ngàn người uy chấn thiên hạ, trên sông Bạch Vân bày trận thuyền phòng thủ Ninh thành mưu trí hơn người, từng chuyện từng chuyện ta nghe không dưới trăm lần, một lòng tâm niệm chỉ mong có thể trông thấy được chân dung tướng quân. Cũng may trời cao có mắt, để tướng quan đến thành Trung Lan của chúng ta. Trải qua bao phen trắc trở, tiểu nữ mới có thể chạy đến đây gặp mặt tướng quân. Hôm nay ước muốn đã được lắp đầy, không còn gì nuối tiếc, rõ là nhờ có phật tổ phù hộ.”



Nàng say sưa hăng hái, nói vớ nói vẩn, lại trôi chảy đến mức thành thật, ánh mắt sục sôi không thẹn không ngại. Hai tay còn dùng lực siết chặt tay “Long tướng quân“.



Mấy ngày nay ở thành Trung Lan lan truyền tin tức rất rầm rộ, hộ quốc đại tướng quân Long Đằng uy danh lan xa dẫn binh đến đóng tại quận Bình Nam của bọn họ. Trong thành Trung Lan giăng đèn kết hoa, điểm trang đổi mới hoàn toàn chính là vì để nghênh đón nhân vật lớn này. Cho nên vị trước mặt đây chính là hắn ta, là Long tướng quân?



An Nhược Thần cẩn thận quan sát dung mạo người đàn ông này. Hơn hai mươi tuổi, mắt to mày rậm, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng có chút nghiêm nghị, mặt đầy sương gió đi đường nhưng vẫn rất uy vũ anh tuấn.



Tim An Nhược Thần đập thình thịch, nhưng không phải bị vẻ ngoài của hắn ta, mà là người này tuổi quá nhỏ, so với hình tượng tướng quân dũng mãnh trăm trận trăm thắng trong truyền thuyết quả thật không tài nào khớp nổi. Ngộ nhỡ cô gọi lầm người thì sao đây?



Nghe nói trong quân có mấy vị tướng quân lớn nhỏ cấp quan khác nhau, lại có cái gì mà chủ tướng thiên tướng gì gì đó, lúc thuyết thư tiên sinh kể những thứ này nàng chỉ lo ồn ào không nghe rõ. Kiến thức nàng không nhiều, cũng không biết bộ quan phục trước mắt này rốt cuộc là ở cấp quan nào.



Trong nháy mắt An Nhược Thần đã vạch ra mấy đối sách khác nhau trong đầu.



Mà cuối cùng trên mặt vị tướng quân này cũng có thay đổi, hắn mím môi, một bên mày nhướn lên.



Như cười như không.



Tim An Nhược Thần đập còn nhanh hơn, nàng không tài nào nhìn ra ý từ vẻ mặt này. Là chế nhạo nàng thất thố, hay đang cười chê nàng nhận lầm người?