Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 111 :
Ngày đăng: 19:42 18/04/20
An Nhược Thần rời khỏi tửu lâu Chiêu Phúc chưa được bao lâu, có một vị khách khác cũng rời đi.
Khách nhân kia chạy nhanh gấp gáp, đến một tiệm hương phẩm
ngoài phố. Tiết Tự Nhiên đang ngồi trong cửa hàng từ tốn chọn trầm
hương, thấy người đến thì hỏi khẽ: “Có đi theo không?”
Từ khi kết thù với An Nhược Thần, Tiết Tự Nhiên bắt đầu để ý
đến nàng. Nghe nói lúc nàng ta vào thành bị chặn cướp, hắn thầm buồn
cười, đồng thời tò mò sau khi gặp nạn đó nàng ta sẽ làm những gì. Vụ án
Lưu Tắc đó thật sự do nàng ta phá sao? Hay chỉ là do phường thị nói quá
lên?
Tiết Tự Nhiên phái người đi tìm hiểu, lại đúng dịp hôm nay mình ít khi ra ngoài thì vô tình trông thấy An Nhược Thần ở đằng xa. Thế là
dứt khoát dừng chân ở tiệm hương phẩm, để thủ hạ đi thăm dò. Tiết Tự
Nhiên thích xông hương trong phòng, có yêu cầu rất cao về hương phẩm, dù thế nào cũng phải do đích thân mình chọn, mà chủ tiệm cũng chỉ mong hắn ngồi lâu chút, như vậy mới mua được nhiều hơn.
Ngồi một lúc lâu, cuối cùng Tiết Tự Nhiên cũng đợi được tin tức.
“An Nhược Thần đã đến tửu lâu Chiêu Phúc, gọi điểm tâm nước
trà, đích thân lão bản nương tửu lâu Chiêu Phúc đến chào nàng ta. Còn
lại không có gì khả nghi.”
Tiết Tự Nhiên có hơi thất vọng, nghĩ một lúc rồi sai người
chuẩn bị kiệu, định quay về phủ. An Nhược Thần này vừa gặp chuyện xong
sao không có động tĩnh gì cả vậy, nàng ta không vội làm loạn thì sẽ lại
táy máy vào chuyện của hắn, đúng là phiền thật. Thế nhưng sáng sớm hôm
nay nàng lại cho người tới nói chuyện hôn sự với mẹ, đều do hắn quá mềm
lòng, không đành lòng để mẹ phải buồn bã. Có lẽ không nên kéo dài nữa,
nên cứng rắn với mẹ hơn, cưới ai cũng được, chỉ cần không phải là cô
nương An gia.
Tiết Tự Nhiên vừa nghĩ vừa đi ra khỏi tiệm, vừa giương mắt lên
thì lại đúng lúc trông thấy cô nương An gia đó – An Nhược Hi. Nàng đang
cúi đầu, thẫn thờ đứng bên ngoài một cửa tiệm, Tiết Tự Nhiên cẩn thận
nhìn sang, Đàm Thị đang mua đồ bên trong, chắc hẳn An Nhược Hi đang đứng đợi mẹ mình.
Không phải cố ý đến giả vờ vô tình gặp hắn là được rồi. Lúc Tiết Tự Nhiên nghĩ như vậy, An Nhược Hi chợt xoay mặt sang.
Vừa thấy Tiết Tự Nhiên, hai mắt sáng rực lên.
Tia sáng kia làm Tiết Tự Nhiên ghét bỏ, hắn bĩu môi liếc nàng.
An Nhược Hi ngẩn người ra, không ý thức được tia sáng trong mắt mình nên không biết Tiết Tự Nhiên ghét gì. Nàng không phục, chỉ là vô
tình nhìn huynh thôi mà, thì sao chứ?!
Theo bản năng An Nhược Hi cũng liếc lại hắn. Cái nhìn ấy vô
cùng tự nhiên mà thông thạo. Ở An gia từ nhỏ nàng đã được rèn luyện, nét mặt yêu kiều ngang ngược rất thích hợp.
Tiết Tự Nhiên sững người, rồi sau đó nhíu mày.
An Nhược Hi cũng cau mày trong vô thức, đợi đã, vừa nãy nàng vừa làm gì thế?
Tiết Tự Nhiên thấy nàng cau mày thì lại càng mất hứng hơn. Bộ
hắn làm thế nào là nàng ta lại bắt chước theo thế nấy sao?! Đang châm
chọc hắn đấy à? Trả thù hắn vì lần trước đã từ chối hôn sự?
Tiết Tự Nhiên thở hổn hển lên kiệu, hỏa tốc rời đi. Không muốn
thấy nàng ta, đến một chút cũng không muốn thấy, đúng là cô nương nhỏ
mọn, lại còn nhiều biểu cảm nữa chứ.
An Nhược Hi ngẩn người nhìn bóng kiệu Tiết Tự Nhiên đi xa, rất
muốn vỗ ngực giậm chân, mắt ta ơi tại sao mi lại liếc huynh ấy làm gì
chứ! Tiết công tử huynh nghe ta giải thích đã, không phải cố ý mà.
Đến tối muộn, Diêu Côn cũng chờ được Tiền Thế Tân.
Trông Tiền Thế Tân có vẻ không tốt lắm, mệt mỏi và bất lực thấy rõ.
“Đêm qua sau khi đại nhân rời đi, phụ thân ta lại hồ đồ nữa
rồi, làm bị thương một a hoàn, lại còn đánh chửi hết mấy hạ nhân, ném
phá đồ đạc trong phòng. Ta mới nói với ông ấy mấy câu, ông ấy đã không
thoải mái rồi. Sáng sớm nay tức giận bỏ đi, nói là đi ra ngoài du ngoạn, không làm vướng mắt ta.” Tiền Thế Tân lắc đầu than thở.
“Vậy chuyện của kiệu phu kia, có manh mối gì không?” Ngoài mặt
thì Diêu Côn không truy cứu, nhưng thực tế vẫn nhờ Tiền Thế Tân. Chuyện
với người trong Tiền gia, hỏi Tiền Thế Tân là thật nhất.
Tiền Thế Tân lại lắc đầu: “Không có tin gì mới cả, không chỉ
trong phủ, hôm nay ta còn thẩm vấn mấy người có liên quan ở trong huyện
nữa, nhưng không ai có tin tức gì về kiệu phu đó cả, cũng không biết
kiệu phu đó cấu kết với ai.”
muốn kết hôn với ta, đến hôn thú cũng đã định xong xuôi cả rồi. Đợi đánh giặc xong, ta sẽ theo chàng lên kinh làm phu nhân tướng quân. Còn về
nhị muội, Tiết gia tốt như vậy, làm gì đến lượt đến muội ấy, các người
cứ chờ xem đi.”
Đàm Thị vừa tức vừa sợ: “An Nhược Thần, ngươi muốn làm gì hả?!” Bọn họ từ chối hôn sự là một chuyện, nhưng bị người khác cố ý quấy
nhiễu lại là chuyện khác.
“Ta không làm gì cả, ta chỉ muốn không ai thèm lấy con gái An
gia mà thôi. An lão gia, An phu nhân, không phải các ngươi muốn đem bán
con gái đổi mối tốt ư, ta nói cho các ngươi biết, đến một xu tiền cũng
không bán được. Nghe nói cha từ chối Tiết gia rồi, làm tốt lắm, phải nên như thế. Chỉ là Tiết gia vẫn chưa từ bỏ, đều các ngươi yên tâm, ta sẽ
không để bọn họ đến làm phiền các ngươi nữa. Các ngươi cứ để nhị muội
tam muội ở nhà cho đến già đi. Chuyển lời đến các nàng, người tỷ tỷ này
rất xin lỗi, cũng không phải nhằm vào các nàng, ai bảo các nàng có cha
mẹ như các ngươi chứ. Không chỉ Tiết gia, sau này sẽ không có bất kỳ
thương nhân quyền quý giàu sang nào đến An gia cầu hôn đâu. Muốn dùng
con gái đổi lợi ư, tỉnh lại đi!”
An Nhược Thần nói rồi đứng dậy nghênh ngang rời đi.
An Chi Phủ cùng Đàm Thị trợn mắt nhìn bóng lưng nàng, mãi cho
đến khi không thấy được nữa thì thôi. Đàm Thị quay sang nói với An Chi
Phủ: “Lão gia, chuyện này không thể nhẫn nhịn được, tuyệt đối không
thể.”
An Chi Phủ cũng hận đến mức nghiến chặt răng, lúc trước Tiết
gia tới cầu hôn là chính ông ta từ chối. Theo như ý của Tiền Bùi, Tiết
gia và bọn họ không hợp nhau, nay có chuyện muốn nhờ mới mặt dày tới,
hôn sự mà thành rồi nhất định cũng không được lợi gì từ Tiết gia, vẫn
nên từ chối thì hơn. Phía lão có thông gia thích hợp hơn, cứ để lão sắp
xếp. Lúc trước cái gì An Chi Phủ cũng đều nghe theo Tiền Bùi, nhưng giờ
đây xảy ra chuyện thật rồi, còn là chuyện do Tiền Bùi gây ra, thế mà lão ta lại phủi đít rời nhà du ngoạn, vốn dĩ không hề quan tâm ông ta đang
gặp khó khăn bên này, còn hôn sự thích hợp hơn kia ở đâu ra chứ, ngay cả bóng dáng còn chưa được thấy qua nữa là.
An Chi Phủ càng nghĩ càng giận, ai nói không lấy được gì từ
Tiết gia? Nay Tiết gia cầu xin nhà ông, vậy không sính lễ sính kim là do bọn ông đòi sao. An Chi Phủ hạ quyết tâm, không được, không thể uất ức
như thế được. Không thể để tiện nhân kia quá kiêu ngạo, cũng không thể
nhường Tiền Bùi coi thường mình được. Nhất định phải nên sự với Tiết
gia!
“Nàng mau đi hỏi thăm xem, đừng để a hoàn ra phố nghe mấy lời
ong tiếng ve kia nữa, toàn mấy lời tầm phào. Lúc trước Tiết gia dẫn bà
mối nào đến thì nàng cứ trực tiếp tìm nàng ta hỏi rõ. Tiện nhân An Nhược Thần gì mà cứ luôn miệng nói bát tự của Hi Nhi không hợp, nó muốn làm
gì kia chứ? Với cả thăm dò ý của Tiết gia nữa. Chắc chắn bà mối kia đều
biết những chuyện này, đợi biết được tiện nhân kia làm chuyện gì rồi,
chúng ta sẽ nghĩ đối sách.”
Đàm Thị vội quay về phủ, chạy đến phòng con gái, An Nhược Hi
đang luyện chữ trong phòng. Đàm Thị ngẩn người, dạo gần đây con gái đã
thay đổi, trái lại có phần yên tĩnh khôn khéo hơn nhiều. Lúc trước nếu
buồn phiền thì sẽ ngồi thêu trong phòng thêu, còn giờ đã đổi thành đọc
sách luyện chữ rồi sao?
Đàm Thị cứ kệ mấy việc đó, bà hỏi gần đây An Nhược Hi có gặp An Nhược Thần hay không.
An Nhược Hi rũ mắt thấp giọng đáp: “Tỷ tỷ không còn gặp con nữa rồi. Mấy lần trước đi dò la cũng chẳng được tin gì, lại còn bị tỷ ta
châm chọc thêm, con cũng không thích đi.”
Đàm Thị giận run người: “Con tiện nhân này, đúng là hà hiếp người quá đáng.”
Tim An Nhược Hi đập thình thịch, cũng chẳng biết tỷ tỷ đã làm
gì rồi. Đàm Thị nghiêng đầu đi, An Nhược Hi nghĩ một hồi rồi tiếp tục tự luyện chữ. Vừa viết vừa nghĩ đến Tiết Tự Nhiên xem thường mình, hừ, hắn liếc nàng nàng cũng có trách hắn đâu, thế mà chỉ mới vô tình nhìn sang
thì hắn đã nổi đóa rồi. Đồ nhỏ mọn. Nàng phải luyện chữ cho đẹp, để sau
này viết cho hắn xem.
Tiết Tự Nhiên ở nhà hắt xì liên tục mấy cái. Dĩ nhiên hắn cũng
đã nghe được mấy lời đồn đãi giữa phố. Suy cho cùng hắn vẫn không nhẫn
tâm nói dọa mẫu thân cự tuyệt triệt để, thương bà là một mặt, mặt khác
hắn cũng tò mò, rốt cuộc chuyện này sẽ ra sao? Cho dù An gia muốn đánh
cược ván này, chẳng lẽ Tiền Bùi có thể đồng ý sao? Hắn cũng có nghe bảo
là Tiền Bùi nói sẽ chuẩn bị hôn sự sẵn cho nhị cô nương An gia. Lời này
là do An gia truyền ra. Còn có một hai nhà phú thương đang hỏi thăm hôn
sự của An Nhược Hi, cảm thấy nàng ta được tranh nhau như thế, nhất định
bát tự có thể phù vận phú quý, nên muốn hỏi thăm xem nhà mình còn có cơ
hội hay không. Những thứ này là từ bà mối truyền ra.
Tiết Tự Nhiên nhớ đến An Nhược Hi một khắc trước giả vờ khôn
khéo đáng thương trước mặt hắn, lập tức một khắc sau đã không giữ được
mà lộ nguyên hình làm hắn xem thường. Một cô nương như thế, còn có thể
được ưa chuộng vậy sao?