Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 115 :

Ngày đăng: 19:42 18/04/20


Lục đại nương vừa về lầu Tử Vân thì lập tức đi gặp An Nhược Thần.



An Nhược Thần nghe tin mà kinh hãi, “Không những thăm dò được gì mà còn bị lộ, phải trốn về ư?”



“Đúng thế.” Lục đại nương thuật lại đầy đủ lời Tề Chinh nói,

nhắc đến đoạn cấp bách thì không khỏi đau lòng. Tề Chinh vẫn mới là đứa

trẻ chưa lớn, Lý Tú Nhi cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, trong hiểm cảnh như thế mà hai người họ có thể trốn về lại không

bị phát hiện gì, thật đúng là vô cùng may mắn.



“Tôi đã hỏi kỹ rồi, không có ai đuổi theo đến thành Trung Lan,

nhưng bọn họ lại ở chung khách điếm với Tiền Bùi, vì để tiện thăm dò mà

có tiết lộ mình mở tửu lâu ở quận Bình Nam. Tuy nói dối là tỷ muội họ mở tửu trang, nhưng chỉ cần Tiền Bùi có lòng điều tra, nhất định có thể

đoán ra chính là tửu lâu Chiêu Phúc.” Lục đại nương sốt ruột, “Cô nương

à, chúng ta phải nghĩ cách thôi, không thể để Tiền Bùi làm hại mấy người Tề Chinh được.”



An Nhược Thần trầm ngâm suy nghĩ: “Nếu đã không nghe được gì

thì ắt hẳn Tiền Bùi cũng sẽ không tùy tiện ra tay. Lỗ mãng hành động chỉ càng gia tăng cơ hội bại lộ, Tiền Bùi không ngu đến thế. Đừng thấy lão

liều lĩnh không có đầu óc không để ý hậu quả muốn làm gì thì làm, thật

ra lão ta cẩn thận lắm đấy.”



Lục đại nương nói: “Nhưng ngộ nhỡ Tiền Bùi cho rằng Tề Chinh nghe được gì đó thì sao, cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.”



“Đúng là như thế. Cho nên, đưa Tề Chinh đến lầu Tử Vân ở hai ngày.”



Lục đại nương sửng sốt.



“Tìm một lý do, không phải Triệu Giai Hoa để bọn họ nói với

người ngoài là Tề Chinh háo sắc muốn nhìn cô nương nên mới leo cửa sổ

sao, vậy thì cứ lần theo điều này, cứ nói là đại nương nghe nói Tề

Chinh gây họa không chịu nhận sai, nên mới đưa cậu ấy đến lầu Tử Vân dạy dỗ mấy ngày.”



Lục đại nương mới bảo: “Nhưng đây không phải là kế hoạch lâu

dào, bảo vệ thằng bé chỉ được một thời gian, dù sao nó cũng phải ra

ngoài, hơn nữa, cả Tú Nhi cô nương và Triệu lão bản còn ở ngoài, Tiền

Bùi cũng có thể ra tay với các nàng.”



“Tại sao Tiền Bùi lại ra tay? Là vì diệt khẩu. Nhưng miệng đã

mở, tin cần truyền cũng đã truyền ra, không cần thiết phải diệt khẩu.”

An Nhược Thần nói: “Chuyện này phải làm nhanh, trước khi Tiền Bùi tra ra được là Tề Chinh nghe lén thì phải đưa Tề Chinh về. Có lẽ Tiền Bùi đang trên đường quay về rồi đấy. Một khi lão ta vào thanh, điều tra được

đúng là tửu lâu Chiêu Phúc phái người ra ngoài nếm đồ ăn tìm đầu bếp,

vậy nhất định trong lòng lão sẽ rõ chuyện gì đã xảy ra. Nếu lão hỏi thăm tiếp nữa biết Tề Chinh đã vào lầu Tử Vân, như thế lão sẽ không làm gì

cả. Bởi vì chuyện ta nên biết đã biết, lão ra tay với bất cứ ai ở tửu

lâu Chiêu Phúc đều là tìm đến rắc rối.”



Lục đại nương đã hiểu, bà vội vàng ra ngoài đến tửu lâu Chiêu

Phúc lần nữa. Đang đi giữa chừng thì có một cỗ xe ngựa chạy lướt qua bên người bà, gió thổi làm rèm xe bay lên, để lộ tướng mạo người ngồi trong xe, chính là Tiền Bùi.



Tiền Bùi cúi đầu cụp mắt, nét mặt nghiêm túc.


phong thư. Nhưng ta đi xa, lúc quay về đã muộn. Vội chạy đến Trung Lan,

song trên đường lại gặp nhiều chuyện khác…” Nói đến đây, gã cảnh giác

nhìn Lục đại nương.



Sự chú ý của Tề Chinh đã bị thu hút hoàn toàn, cậu bước lên: “Cha đã đưa thư gì, đã nói gì?”



Gã nam nhân kia lại liếc nhìn Lục đại nương.



Tề Chinh nói: “Bà ấy là Lục đại nương, là người thân của ta, không cần phải ngại.”



Lục đại nương cảnh giác hỏi: “Làm sao ngươi nhận ra Tề Chinh?”



Kẻ kia nói: “Chuyện dài dòng lắm, sự việc trọng đại, chúng ta

phải tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện.” Gã vừa nói vừa nhìn vào con

hẻm bên đường. Đúng là chỗ kia rất yên ắng không có lấy bóng người.



Tề Chinh theo bản năng tính đi cùng gã. Lục đại nương lại kéo cậu lại, hỏi người nọ: “Làm sao ngươi nhận ra Tề Chinh?”



Kẻ kia mới nói: “Ta đến Trung Lan một thời gian, hỏi thăm biết

được tình hình, vốn định tìm Tề Chinh giao phó, nhưng kết quả mấy ngày

trước cậu ấy mới rời thành, ta sợ không liên lạc được thì lại xảy ra

biến cô, nay nhất định phải làm xong chuyện Dương đại ca đã dặn dò. Nhất định phải nói cho Tề Chinh biết chuyện này.”



Tề Chinh vội hỏi: “Cha đã nói chuyện gì?”



Lục đại nương vẫn nghi ngờ, nói: “Có lời gì thì vào phủ nói, chỗ ấy an toàn hơn.”



Kẻ kia đang bước đến phía con hẻm, nghe thế liền nói: “Không được, không thể để…”



Gã còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy vẻ mặt của Tề Chinh.



Tề Chinh đang nhìn nhẫn phỉ thúy trên tay gã, sắc mặt cứng ngắc, tựa như nghĩ đến điều gì đấy.



Kẻ kia quả quyết ra tay ngay, cùng lúc Tề Chinh hét lên: “Đại nương chạy mau!”



Tề Chinh nhảy phốc lên như chú khỉ, nhưng Lục đại nương lại

không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy hoa mắt, cổ đau xót, nói không nên lời.



Sắc mặt kẻ kia hung tàn, bấm lấy cổ Lục đại nương, nhìn xung

quanh rồi nói với Tề Chinh: “Muốn mạng của bà ta thì đừng làm ồn, tới

đây với ta.”



Tề Chinh đã chạy ra xa, Lục đại nương đay đớn xua tay, để cậu

đi mau, nhưng sao Tề Chinh có thể đi được, vành mắt đỏ ngầu đuổi theo:

“Ngươi đừng làm thương bà ấy, đừng làm bà ấy bị thương.”



Ba người cùng đi vào con hẻm, kẻ kia kìm cặp đại nương, hỏi Tề Chinh: “Lúc ngươi ở huyện Điền Chí, đã nghe ngóng được gì rồi.”