Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 142 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Phương quản sự cố ý chuẩn bị canh nấm tuyết nhuận cổ, thêm ít

bánh táo ngọt, dẫn theo người hầu mà y tin tưởng, đưa đến thư phòng

trong nha môn quận phủ cho Diêu Côn.



Một lần nữa y bị chặn ở ngoài.



Người chặn y chính là vệ binh thuộc hạ của Bạch Anh: “Các vị đại nhân đang nghị sự ở trong, không thể làm phiền.”



Phương quản sự ôn tồn cười bảo: “Chính vì thấy các vị đại nhân

nghị sự vất vả, nên mới chuẩn bị ít canh lót dạ. Dù gì các vị đại nhân

cũng phải nghỉ ngơi, ăn chút gì chứ.”



Vệ binh kia nghĩ ngợi một lúc, còn đang do dự thì trong phòng có người đi ra. Vệ binh vội thi lễ gọi: “Tiền đại nhân.”



Phương quản sự cũng vội cung kính thi lễ: “Tiền đại nhân.”



Tiền Thế Tân nhìn đồ trên tay người hầu, rồi lại nhìn Phương

quản sự, mỉm cười hỏi có chuyện gì, sau đó vẫy tay để vệ binh đưa đồ

vào. Vệ binh lĩnh mệnh nhận lấy khay đi vào thư phòng. Phương quản sự và người hầu thì ở lại bên ngoài.



Phương quản sự vẫn điềm tĩnh như thế, ân cần hỏi: “Lát nữa các

vị đại nhân có sắp xếp gì không, có về phủ thái thú ăn cơm không? Hay là đưa đồ ăn đến đây? Còn cần gì nữa không? Để tiểu nhân sắp xếp chuẩn bị

đầy đủ.”



Tiền Thế Tân nói: “Đưa đồ ăn đã chuẩn bị đến đây đi. Các đại

nhân nghị sự, chỉ sợ phải đến chiều tối mới xong. Còn đồ ăn của các đại

nhân, chuẩn bị bốn suất là được. Thị vệ tướng quân của Bạch Anh đại nhân có tám người, chuẩn bị một bàn, còn những người khác thì theo nha sai

vệ binh dùng cơm là được rồi.”



Phương quản sự nghe thế bèn đáp, rồi lại như tò mò mà hỏi:

“Không biết các đại nhân bàn luận chuyện gì, rốt cuộc phải mất bao lâu

đây?”



Tiền Thế Tân nhướn mày, “Phương quản sự hỏi thế này, ta cũng

không biết phải đáp sao nữa, trái lại không biết trong phủ thái thú lại

có quy củ này đấy, quản sự nội trạch lại can dự đến chuyện công của quan phủ.”



Phương quản sự sợ hãi vội thi lễ: “Tiểu nhân đã lỗ mãng vượt

quá quy củ rồi. Tiểu nhân không nên. Vì phu nhân hỏi không biết lúc nào

đại nhân nhà tiểu nhân về phủ nên tiểu nhân mới sốt ruột, đã hồ đồ rồi.

Đại nhân thứ tội, đại nhân thứ tội.”



Tiền Thế Tân phất tay, không để ý đến y nữa.



Phương quản sự thi lễ lui ra. Trong đầu âm thầm tính toán, suất ăn của bốn người, trong phòng kia gồm có thái thú Diêu Côn, chủ bạc

Giang Hồng Thanh, Bạch Anh và Tiền Thế Tân. Còn bên ngoài phòng, các nha sai không một ai búi tóc, tất cả đều là thuộc hạ của Bạch Anh.



Phương quản sự dẫn người hầu lui xuống. Đi ra xa thì quay đầu

lại nhìn, lại nhìn bốn phía một lúc lâu, xác nhận không có ai thì nói

khẽ với người hầu: “Thạch Đầu, ngươi còn nhớ không, nếu bị người ta phát hiện thì phải nói thế nào?”



“Con mèo tiểu nhân nuôi bị lạc, tiểu nhân còn đang tìm mèo.”



“Được. Cảnh giác vào, đi đi.”



Người hầu cơ trí gật đầu, uốn người dán mình vào góc tường rồi

chuồn đi, cẩn thận lẻn vào trong bụi rậm trong hoa viên ở ngoài thư

phòng.



Phương quản sự quay về phủ thái thú, đại quản sự Chu Vinh đang chờ y.



“Sao rồi?”



Phương quản sự lắc đầu: “Vẫn không vào được. Vốn các vệ binh

canh cửa đã do dự rồi, nhưng Tiền đại nhân lại đi ra, cản bọn ta lại. Ta hỏi thăm các đại nhân đang bàn chuyện gì, Tiền đại nhân cũng không tiết lộ nửa câu, trái lại còn trách cứ. Chỉ nói là sẽ ở lại đến đêm, bảo

người đưa đồ ăn đến.” Phương Nguyên nói rõ cặn kẽ chuyện thế này thế nọ

với Chu Vinh. Trên mặt cả hai đều là vẻ lo lắng.



Chu Vinh nói: “Ta đã hỏi quan trông coi phòng kho văn thư ở nha môn rồi, Bạch đại nhân đã lấy đi hết tất cả hồ sơ trong vòng năm năm

qua. Nay lại mất một ngày với đại nhân như thế, chỉ sợ là đang lật nợ cũ tìm khuyết điểm.”



Phương Nguyên cau mày: “Đại nhân nói đỡ cho An cô nương, cũng

không phải là vô lý vô cứ, vụ án này quá gượng gạo rồi, ngay cả văn lại

cũng nói, chỗ đại nhân chủ bạc cũng nói không có bằng chứng gì cả. Nếu y theo quy củ thì nên thả người, rồi cẩn thận dò xét ở chỗ khác. Sau này

tìm được manh mối khác thì bắt người cũng chưa muộn.”



“Bạch Anh đại nhân ở kinh thành đã lâu, chưa từng gặp mặt đại

nhân, nhưng dường như lại có thành kiến khá sâu. Chắc cũng là muốn mượn

vụ án này để ra oai phủ đầu với đại nhân. Lật nợ cũ đó, chỉ e cũng là

như thế. Ta đã nói rồi đấy, có rất nhiều chuyện có liên quan đến Tiền

đại nhân, chủ bạc đại nhân cũng không thoát được liên đới, nếu bọn họ đã cùng bàn bạc, ắt sẽ không có chuyện gì mới đúng. Nhưng chung quy chuyện này vẫn quá lạ.” Chu Vinh trầm tư, hắn đã đi theo Diêu Côn nhiều năm,

dĩ nhiên là trung thành tận tâm.



Phương Nguyên nói: “Đúng là rất lạ. Theo ta thấy, thái độ của

Tiền đại nhân có vẻ sai sai. Không lẽ Bạch đại nhân đã nắm được điểm yếu gì rồi sao, vì muốn phủi sạch liên quan nên Tiền đại nhân mới cố ý làm

vậy?”



Chu Vinh buồn bực đáp: “Cha ruột hắn còn đang nhốt trong ngục kia kìa, hắn có thể phủi sạch liên quan gì chứ?”



Nhưng Phương Nguyên lại bảo: “Bao che dung túng hay vì đại nghĩa không quản người thân, đều chỉ là chuyện do miệng nói ra thôi.”



Chu Vinh cau mày.



Phương Nguyên nói tiếp: “Nhắc đến đây, từ khi Long tướng quân

lãnh binh vào thành, án treo cứ hết vụ này đến vụ khác. Trường ngựa bị

đốt, Từ bà mối bỗng dưng tự vẫn, An tứ cô nương mất tích, Tạ Kim bỏ

mạng, cửa hàng y phục Khương Thị bị cháy, vụ án Lưu Tắc lại có rất nhiều người chết, Lý trưởng sử té chết một cách khó hiểu, Hoắc tiên sinh đột

nhiên tự vẫn, sau khi nghi phạm Đường Hiên kia được thả thì cũng đột

ngột tự tử… Cứ một chuyện nối một chuyện, nếu Bạch đại nhân có ý định

gây khó khăn tính sổ, nếu đại nhân muốn tránh chỉ e cũng khó.”



“Những chuyện này đều có liên quan đến mật thám, không phải

hoàn toàn là trách nhiệm của đại nhân. Đại nhân tận tâm tận lực, hao tốn biết bao nhiêu thời gian, cả huynh và ta đều thấy rõ. Hơn nữa, nay

chiến tình ngoài tiền tuyến như thế, trên dưới toàn quận phải tiếp viện

kịp thời, cái chức thái thú rất quan trọng, chắc hẳn Bạch đại nhân cũng

không dám vọng động đâu.” Chu Vinh vừa dứt lời thì cũng chợt nhận ra,

cũng có thể vì chức vị thái thú quá quan trọng, nên nếu Long tướng quân

thất bại, thái thú cũng phải gánh trách nhiệm, tuần tra sứ có quyền điều tra trừng trị, nếu thật sự đã muốn vu cáo thì không lo không tìm được

tội danh, huống hồ, giờ đây mỗi một chuyện mỗi một vụ án có đủ tội danh

để nói.



Phương Nguyên bảo: “Huynh nói đúng, tình hình chiến tranh ở

tiền tuyến mới là quan trọng nhất. Nếu thắng trận thì sống lưng có thể

đứng thẳng, lớn giọng hơn, còn nếu thất bại thì làm gì cũng thành sai

cả. Cũng không biết tình hình cụ thể ở sông Tứ Hạ thế nào rồi nữa.”



Trên phố phường truyền nhau lời đồn, nói hôm qua có thôn dân

thấy trên sông Tứ Hạ đốt khói truyền tinh, nhưng phía nha môn vẫn chưa

nhận được tin chiến sự chính thức, Bạch Anh lại một mực ép chặt tra án,

cứ như dồn hết sức muốn bắt mật thám ở trong thành Trung Lan, chống lại

lại Nam Tần, trợ giúp tiền tuyến thủ thắng. Phương Nguyên và Chu Vinh
Mọi thứ đều đã chuẩn bị thỏa đáng, tim An Nhược Thần đập thình

thịch, nàng đang đợi Phương quản sự, nàng rất căng thẳng, ngay cả chỗ

đau trên tay cũng không đoái hoài.



Đợi một lúc lâu cũng không thấy Phương quản sự đến, trái lại

lại nghe thấy bên ngoài có người lớn tiếng nói chuyện. Xuyên qua khe cửa An Nhược Thần nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một nha sai nàng chưa gặp bao giờ đang chuyện trò với Tống Lập Kiều, Tống Lập Kiều như không chịu nổi nữa, nha sai kia lại nói mấy câu như “chỉ mượn hai ngày thôi, nhất định sẽ trả lại người” vân vân, có vẻ là đang mượn tiền Tống Lập Kiều. An

Nhược Thần nhìn kỹ, Tống Lập Kiều bị người kia kéo đến phía cửa sổ bên

này, tranh chấp mấy câu với người kia. An Nhược Thần nhanh chóng chạy

đến cạnh cửa rồi âm thầm mở ra, chen ra ngoài từ trong khe cửa, sau đó

tiện tay đóng kín cửa lại, dán mình lên tường tránh góc nhìn của Tống

Lập Kiều mà mau chóng lui đến chân tường ở sau phòng. Bên này là một

rừng trúc, không ai canh chừng, An Nhược Thần đang định thở phào thì lại thấy một người làm nhảy ra khỏi rừng trúc, nhìn thẳng nàng.



Bốn mắt nhìn nhau, toàn thân An Nhược Thần cứng đờ.



Thế nhưng người hầu kia lại đặt ngón tay lên mép, ra dấu im lặng với nàng, sau đó vẫy tay, bảo nàng mau qua đây.



An Nhược Thần không chút do dự, vào giây phút quan trọng này,

nàng không có cơ hội do dự. Nàng mau chóng chạy đến, người hầu kia dẫn

nàng lẻn vào rừng trúc, nhỏ giọng nói với nàng: “Phương quản sự không

đến được, vừa nãy ngài ấy định tìm người ra phủ làm việc nhưng lại bị vệ binh ngăn cản. Nói hôm nay các vị đại nhân đang bàn chuyện quan trọng,

không ai được phép rời khỏi phủ. Phương quản sự đang nghĩ cách, ngài ấy

để tiểu nhân đến dẫn cô nương đi trước.”



Không được phép rời khỏi phủ? An Nhược Thần vội hỏi: “Cũng

không có ai đi ra ngoài sao?” Mấy người Phương quản sự đang nghĩ cách để cho công tử của thái thú đại nhân rời khỏi, đã thành công chưa?



“Việc này thì tiểu nhân không biết.” Người hầu đáp: “Chỉ vừa

nãy Phương quản sự là bị cản lại. Còn trước đó có ai không thì tiểu nhân không biết.”



Người hầu lấm lét nhìn trái nhìn phải, khá căng thẳng. Hắn dẫn

An Nhược Thần băng qua rừng trúc, muốn băng qua một viện tử, hắn ra

ngoài trước coi chừng một đường, sau đó vẫy tay với An Nhược Thần, An

Nhược Thần vội chạy nhanh đến, theo sát sau lưng hắn.



Hai người vừa cẩn thận quan sát vừa mau chóng rời đi, lúc trốn

lúc chạy. Lúc đang tính xông về phía cửa viện thì lại có tiếng của vệ

binh giao ca, hình như đang đi qua bên này. Người hầu kéo An Nhược Thần

trốn trong bụi hoa đằng sau phòng lớn. Vừa trốn xong thì có hai vệ binh

băng qua trước bụi hoa của bọn họ. Người hầu và An Nhược Thần im hơi

lặng tiếng, chẳng dám nhúc nhích.



Đợi hai vệ binh kia đi xa, người hầu nói nhỏ: “Tiểu nhân đi trước dò đường, một lúc nữa sẽ đến tìm cô nương.”



An Nhược Thần gật đầu. Người hầu uốn người chạy đi.



An Nhược Thần núp kỹ, chợt nghe thấy trong cửa sổ ở sau lưng

truyền đến tiếng cãi vả, hình như là thái thú đại nhân. Nàng dịch lùi về sau, dán vào nơi chân tường, trên đỉnh đầu chính là cửa sổ, lần này đã

nghe rõ hơn. Nàng nghe thấy thái thú Diêu Côn nói: “Bạch đại nhân, nay

ngài nói những thứ này là có ý gì? đã muốn vu cáo thì lo gì không tìm

được tội danh. Lúc này đâu phải lúc lật nợ cũ gán tội danh, chiến sự nơi tiền tuyến đang căng thẳng, chúng ta bàn bạc một ngày, vòng với vòng

lui lại cứ hắt bát nước bẩn lên người ta, với nguy cơ trước mắt thì giúp ích được gì?”



Bạch Anh quát lên: “Diêu Côn! Nếu không phải do ngươi không làm tròn bổn phận, Long tướng quân rời bỏ cương vị, ngươi không những không kịp thời bẩm báo mà còn giúp hắn, thì tình hình chiến sự mới như ngày

hôm! Chúng ta nói nhiều đến mấy, vẫn phải chờ đại quân của Lương đại

nhân đuổi đến mới có hể giải quyết mối nguy nơi tiền tuyến, mà hôm nay ở chỗ ta đây, cấp bách nhất, chính là quét sạch địa phương, chỉnh đốn lập thành tích mới, trả lại địa phương thái bình, trả lại bách tính an vui, phải tiếp viện kịp thời cho tiền tuyến, nếu không, không chỉ cái quận

Bình Nam này của ngươi lâm nguy, mà Tiêu quốc ta cũng sẽ lâm nguy!”



Diêu Côn cũng la lớn: “Đại nhân!”



“Đừng nói nhiều nữa!” Bạch Anh quát: “Ta phải bắt ngươi lại,

mười tám vụ án, sáu sự kiện hôm nay đã bàn, ngươi phải tỉ mỉ khai báo

hết cho ta, nếu không ta sẽ trừng trị ngươi tại chỗ.”



Ông ta vừa dứt lời, một tiếng hét “á” thảm thiết vang lên.



An Nhược Thần sợ hết hồn, theo bản năng đứng dậy nhìn vào trong cửa sổ, lại trông thấy chủ bạc Giang Hồng Thanh đâm một kiếm vào bụng

Bạch Anh. Bạch Anh ôm bụng loạng quạng lui về sau, máu tuôn ra, nhuộm đỏ cả bàn tay đang chụp lên ngoài y phục của ông ta.



Giang Hồng Thanh đang định đâm nữa thì thái thú cản hắn lại, kêu to: “Ngươi làm gì đấy?”



Giang Hồng Thanh nói: “Hạ quan dựa theo đại nhân dặn bảo, nếu tình thế không đúng thì phải xử trí.”



Diêu Côn trợn mắt há mồm: “Ta nói để ngươi làm vậy hồi nào hả!”



Bạch Anh nén đau gầm lên: “Diêu Côn, ngươi muốn tạo phản!”



Giang Hồng Thanh nghe thế thì lại đứng trước Bạch Anh định chém tiếp, Bạch Anh la to: “Người đâu, người đâu!”



Diêu Côn gắng sức che chở, đoạt lấy kiếm của Giang Hồng Thanh.

Bất kể thế nào thì ám sát tuần tra sứ của triều đình chính là trọng tội

cần chém đầu, Giang Hồng Thanh điên rồi ư?



Lúc này Tiền Thế Tân dẫn người từ ngoài phòng nhảy vào, thấy tình cảnh này thì thất kinh: “Bạch đại nhân!”



Vết thương của Bạch Anh rất nặng, máu chảy như suối, sắc mặt ảm đạm, ông ta liều mạng thở dốc, hô lớn: “Bắt bọn chúng lại.” Tuy nói là

hô, nhưng giọng lại rất yều. Tiền Thế Tân vội đi qua đỡ, quát lên với

chúng vệ binh: “Bắt lại!”



Diêu Côn cầm kiếm trong tay mà người đông cứng, đầu óc trống

rỗng, thế này là thế nào, thế này là thế nào? Mấy nợ cũ bày ra đấy, ông

ta có thể từ từ kéo dài từ từ dây dưa, rồi sẽ nghĩ ra biện pháp. Người

làm quan, có một số việc không làm không được, trước nay ông ta đã làm

những gì thì tự biết rõ, điểm yếu thế nào, đường lui ra sao, ông ta cũng biết được. Ông ta nắm chắc có thể thoát thân, hay là, sẽ không quá

thảm. Hoặc là cuối cùng Long Đại thắng trận ở tiền tuyến, như thế ông ta sẽ có đường ra.



Nhưng giờ đây, ám sát tuần tra sứ, kiếm vẫn còn trong tay ông ta, ông ta nói rõ thế nào đây, phải nói rõ thế nào đây?



Diêu Côn vất kiếm trong tay đi, hô to: “Không phải do bổn quan

làm.” Rồi ông ta nhìn Bạch Anh, nhưng Bạch Anh đã nhắm nghiền hai mắt,

dựa vào Tiền Thế Tân. Tiền Thế Tân lớn tiếng hét gọi đại phu, không hề

nhìn sang ông ta.



Còn Giang Hồng Thanh thì sao?



Hắn cũng không thể vu oan ông ta gây nên chuyện này được.



Diêu Côn nghe một tiếng hét lớn, quay đầu lại, chợt trông thấy

một vệ binh đâm kiếm vào ngực Giang Hồng Thanh. Mặt Giang Hồng Thanh

không tin nổi, nhưng lúc này hồn đã lìa khỏi xác.



An Nhược Thần ở ngoài cửa sổ bịt kín miệng, chỉ sợ mình sẽ kêu

thành tiếng. Nàng thấy rất rõ, Giang chủ mỏng không hề phản kháng, hắn

chỉ đứng đấy chờ các vệ binh đến bắt mình lại, nhưng vệ binh kia không

nói hai lời, rút kiếm đâm tới.



Còn thái thú đại nhân? Thái thú đại nhân…



An Nhược Thần còn chưa kịp nhìn rõ Diêu Côn thế nào thì đã thấy trên cổ lạnh đi, hơi đau xót, toàn thân nàng căng cứng, khẽ nghiêng đầu sang nhìn, một thanh trường kiếm đang gác trên cổ nàng.