Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 24 :

Ngày đăng: 19:41 18/04/20


Tông Trạch Thanh vẫn còn lải nhải: "Cô chẳng nghĩ cho vết thương ở chân mình gì cả, lúc trước cô quỳ cảm tạ Tạ Cương cũng nhanh như thế đấy..."



"Kéo ta vào làm gì!" Tạ Cương ngắt lời hắn.



"Đã nói chuyện của ngươi đâu." Tông Trạch Thanh bắt bẻ lại, "Đang nói chân của An cô nương mà."



"Im mồm." Tạ Cương lại ngắt lời hắn lần nữa.



"Con người ngươi, chẳng thân thiện gì cả." Tông Trạch Thanh phê bình hắn, rồi quay đầu sang nói với An Nhược Thần: "Đừng nhìn hắn ta như thế, thật ra hắn ta tốt lắm."



Tạ Cương không muốn nghe gì cả, cũng nghiêng đầu bước đi.



"Sau này cô sẽ biết. Bọn họ chỉ hơi nghiêm túc, chứ thật ra không ai xấu đâu. Mặt dữ tim tốt, miệng treo đao lòng đậu phụ, mấy câu này là dùng để nói họ đấy." Tông Trạch Thanh đỡ An Nhược Thần chầm chậm bước đi, lải nhải rất vui vẻ.



Đi một lúc, đột nhiên An Nhược Thần hỏi: "Tông tướng quân, cha tôi còn ở đây không? Tôi có thể gặp ông ấy chút được không?"



"Gặp ông ta làm gì?" Tông Trạch Thanh vừa nói xong, liền thấy Long Đại đi đằng trước ngoảnh lại nói với An Nhược Thần: "Cô đến chờ trước chỗ xe ngựa đi." Sau đó quay đầu gọi vệ binh đến, bảo hắn đi tìm An Chi Phủ tới.



Tông Trạch Thanh rỉ tai An Nhược Thần: "Tai Long tướng quân nhọn quá nhỉ?"



An Nhược Thần lúng túng không biết phải đáp thế nào.



"Sao thế, đừng sợ. Tai thính mắt sáng không phải nói xấu đâu, mà là đang khen tướng quân đấy." Tông Trạch Thanh đắc chí, mong mỏi An Nhược Thần tiếp lời.



Long Đại nghiêm túc đáp thay An Nhược Thần: "Nàng ấy không sợ, chẳng qua là nàng nghe lời ngươi khuyên nhủ, đang thận trọng."



"..." Mặt An Nhược Thần đỏ bừng.



"..." Tông Trạch Thanh đang nghĩ thái độ thiếu đứng đắn từ đâu phát tác này của tướng quânlà đùa bỡn hắn hay đùa bỡn An cô nương? Nghĩ chắc là đùa hắn rồi, An cô nương là nữ, tướng quân không biết đùa giỡn.



"Vậy rốt cuộc cô muốn gặp cha cô làm gì?" Tông Trạch Thanh quyết định lờ đi sự không đứng đắn của Long tướng quân, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình trước đã.



An Nhược Thần đứng thẳng lưng, thành thật đáp: "Dù sao cũng là phụ thân ruột thịt, dù gì cũng phải gặp mặt cáo biệt."



Chỉ chốc lát sau, An Chi Phủ đã đến. Gặp con gái ngay trước mắt Long Đại, cũng không biết nên nói gì nữa. Muốn hỏi lại không thể hỏi, muốn mắng mà mắng không được, muốn đánh lại không dám đánh. Trái lại An Nhược Thần khập khiễng đi đến, đứng trước mặt An Chi Phủ, dịu dàng thưa: "Cha, nữ nhi bất hiếu, nữ nhi đi đây."



Tông Trạch Thanh thở dài, cảm thấy An Nhược Thần mềm yếu quá rồi. An Chi Phủ đối xử với nàng như thế, nàng lại còn bận tâm mình bất hiếu.
Long Đại bất động thanh sắc nhìn hắn, sau đó xoay người đi tiếp.



Mặt Tông Trạch Thanh nứt ra. Tướng quân! Huynh nhạo báng đại tướng thủ hạ đắc lực như thế có hay ho gì không? Lại còn ở ngay trước mặt An cô nương! Như vậy về sau hắn còn lập uy thế nào được nữa, dạy bảo An cô nương thế nào được nữa?



Tông Trạch Thanh hắng giọng, làm như không có chuyện gì xảy ra mà giải thích: "Long đại tướng quân pha trò đấy. Thật ra tính tình huynh ấy khá là hoạt bát, chỉ là che giấu hơi sâu mà thôi."



Phương Nguyên đi trước chợt ho khan mấy tiếng, giống như bị sặc. An Nhược Thần bật cười. Tông tướng quân mới là hoạt bát đấy.



Chỗ ở của An Nhược Thần là một tiểu viện độc lập, chỉ có ba gian. Phương Nguyện gọi hai a hoàn đến chăm sóc cho nàng. An Nhược Thần đi vào trong phòng, thấy trên bàn xếp ba chồng hồ sơ cao ngất.



Long Đại dặn dò: "Mấy ngày nay, cô ăn cơm ngủ nghỉ dưỡng thương, thuận tiện xem hết đống hồ sơ này đi."



Nhiệm vụ rất nặng.



"Đây là tất cả tài liệu của Từ bà mối và những người được nàng ta lo liệu cưới gả mua bán mà chúng ta điều tra được." Tạ Cương nói: "Sau khi đọc hết, cô hãy chọn người cô cảm thấy khả nghi trong số này ra."



An Nhược Thần vội gật đầu đáp vâng.



"Tạ Cương sẽ dạy cô đối đáp các kiểu tình hình thế nào, phân biệt tình thế ra sao, nhìn sắc mặt người thế nào, làm sao để thăm dò tin tức. Sau đó ta sẽ khảo sát cô, nếu cảm thấy cô có thể gánh vác được, lúc đó sẽ cho cô ra ngoài phá án."



Nếu cảm thấy nàng không được thì sẽ như thế nào? An Nhược Thần không dám hỏi.



Long Đại dặn dò khá đơn giản, cũng dứt khoát rời đi. Tạ Cương ở lại giao chuyện, sau khi nói rõ cũng không nán lại lâu. Tông Trạch Thanh thì lề mề chưa đi, đợi an ủi mấy câu. Chợt An Nhược Thần nhớ đến bà vú già, phải phiền hắn truyền lời giúp rồi.



"Bà vú của tôi họ Tống, vốn là vú của mẹ tôi, theo từ nhà mẹ tôi đến đây. Bà ấy cũng không ký khế ước bán thân với An phủ, không lấy nguyệt ngân của An phủ, nếu theo luật thì có thể rời đi bất cứ lúc nào. Bà ấy từng nói đợi tôi gả đi thì sẽ về quê dưỡng láo. Nếu hai ngày nay Tông tướng quân có cơ hội đến An phủ, làm phiền tướng quân nói với bà vú, tôi không sao, bà ấy cứ yên tâm mà về. Lúc này chắc cha tôi đang lo lắng nghĩ làm thế nào để Tiền Bùi bớt giận, sẽ không để ý đến chuyện trong nhà, bảo bà vú đi mau lên, đừng để bị giận lây."



Tông Trạch Thanh nhận lời ngay.



Đúng là An Chi Phủ một lòng chỉ nghĩ để Tiền Bùi bớt giận, ngay đến về nhà ngủ bù cũng không ổn định. Sau khi dậy lại gấp rút gọi An Bình, Đàm Thị và An Vinh Quý đến, hỏi chuyện làm được đến đâu rồi.



An Bình, Đàm Thị mở lời. Chuyện từ hôn đã sắp xếp thỏa đang, danh mục sính kim với các kiểu lễ nghi cùng bà mối đã xong xuôi đâu vào đâu. Hôm nay sẽ sắp xếp cho người đưa đến An phủ. Quà xin lỗi Tiền Bùi cũng đã được chuẩn bị xong, chỉ là không biết phía Tiền Bùi sẽ phản ứng thế nào.



An Vinh Quý cũng đến, hắn cũng đã biết chuyện, hiện tại buôn bán của cửa hàng ngọc thạch đã ổn định, hai rương hàng kia có thể chống đỡ một lúc. Dù sao quan mậu giữa Nam Tần và Đại Tiêu cũng bị phong bế, không cần phải cầu thân bên phía Tiền Bùi. Nên vẫn còn thời gian từ từ kéo quan hệ về lại.



An Chi Phủ nghĩ về chuyện này, lại hận An Nhược Thần. "Chỉ không biết rốt cuộc con nha đầu kia đã nói gì trong nha môn. Lại có thể để thái thú đại nhân và tướng quân giúp nó. Nó chết thì chết quách đi, đừng có làm chúng ta liên lụy mới phải. Chuyện lấy lại hàng, không biết Tiền lão gia dùng thủ đoạn gì, chỉ sợ nha đầu kia nói lung tung, lại kéo chuyện này vào."