Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 33 :
Ngày đăng: 19:41 18/04/20
Trong lòng Đàm Thị rất không thoải mái, đúng là chuyện của phòng lớn rất phiền toái, nhất là hôm nay đã dạy dỗ bà vú của An Nhược Thần, tuy đã tạm thời phong tỏa tin tức, nhưng mãi lâu mà bà vú không về, sợ đám người hầu trong viện cũng sẽ đoán được nguyên nhân, ở viện kia toàn là người của An Nhược Thần. Nếu một lời nửa câu truyền ra ngoài, đến tai An Nhược Thần thì không biết sẽ có phản ứng gì.
Nếu không phải có thể giúp Tiền lão gia trấn áp An Nhược Thần để tiện sau này làm việc, nhất định Tiền lão gia sẽ trách tội, cuộc sống của nhà mẹ nàng ta ở huyện Phúc An e cũng bị liên lụy.
Mà An Chi Phủ cũng rất bực, hễ không vừa ý là lại quát mắng, nếu thời gian này mà nàng ta không xử lý co khéo, bị mấy phòng khác chụp được thóp chỉnh một hồi, rồi lại quạt gió thổi lửa trước mặt An Chi Phủ, coi như nàng ta cách vị trí chủ mẫu càng thêm xa.
Bất kể là bên nào, Đàm Thị đều không muốn xảy ra.
Nàng ta nghĩ ngợi, rồi dứt khoát nói với An Chi Phủ ở trước mặt các phòng: "Lão gia, nói đến bên phòng lớn kia, đại cô nương rời nhà thoát tịch, đám người hầu ở viện đó không ai dạy dỗ cũng không có chuyện gì để làm, đều là ăn không ngồi rồi. Mấy ngày trước đó bận rộn nên thiếp không ngẫm nghĩ đến chuyện này, nay đúng lúc tam muội nhắc đến, không bằng như thế này, hôm nay đuổi hết đám người hầu phòng lớn đi đi. Từ nay An gia chúng ta sạch sẽ, không cần người thân cận của đại cô nương, cũng sẽ không gây ra những loại chuyện kiểu như bọn hạ nhân vi phạm quy củ thăm dò tin tức, mắt không thấy tâm không phiền, miễn cho hậu họa về sau."
Đàm Thị vừa nói vừa đánh mắt với An Chi Phủ.
Hôm nay An Chi Phủ nghe chuyện bà vú nghe lén, tức không kiềm chế được mà tự mình ra tay lấy roi đánh một hồi, vốn định trói lên cây trước viện phòng lớn để thị chúng, sau được Đàm Thị nhắc nhở phải tiếp xúc với An Nhược Thần, mới dằn cơn giận lại, nhốt bà vú trong phòng củi, dự định bao giờ nghĩ xong sẽ lại trừng trị.
Giờ bắt gặp ánh mắt của Đàm Thị, lại nghe nàng ta nói như vậy, trong lòng cũng đã tỏ, bèn nói: "Thế cũng tốt, vậy nàng mau đi làm đi. Đuổi hết chúng đi đi, đỡ phiền toái." Rồi ông ta lại quay sang nói với thiếp thất các phòng: "Các nàng cũng nghe rõ rồi đấy, quay về dạy bảo cho tốt, trong viện ai mà còn xảy ra chuyện thế nữa thì cả viện sẽ bị xử lý."
Tiết Thị phòng ba và Liêu Thị phòng năm vội thưa vâng, chỉ có Đoàn Thị phòng bốn hơi hé mắt, rồi lại cúi đầu tiếp tục uống trà, giả như chuyện trong phòng này không liên quan đến nàng. An Chi Phủ nhìn sắc mặt nàng ta thì lại nổi giận, nhưng Đoàn Thị không có con gái, đến nay vẫn chưa tìm ra tung tích của An Nhược Phương, chỉ cần Đoàn Thị không ồn ào không làm khó không gây chuyện, An Chi Phủ cũng chiều nàng ta.
Sau khi Đàm Thị quay về viện thì cho gọi quản sự ma ma đến, để nàng ta đưa tôi tớ a hoàn đến viện phòng lớn, quy tập toàn bộ người hầu lại, không cho phép ai rời khỏi viện, dọn đồ đạc xong thì chờ sắp xếp. Rồi lại gọi quản sự An Bình và tiên sinh phòng thu chi đến, đưa khế ước bán thân của bên phòng lớn đến cho xem từng cái, tính từng bạc. Mấy người bán mình theo năm thì cho ít bạc đuổi ra cửa, còn những người bán thân cả đời thì giao lại cho bà tử môi giới. Tóm lại hôm nay tất cả mọi người phải bị đuổi ra khỏi phủ, không chừa lại ai.
Chuyện này nhanh chóng được bàn bạc thỏa đáng. An Chi Phủ cũng đến hỏi, Đàm Thị thuật lại tình hình như tranh công, nói mình đã chuẩn bị chu đáo hết cả rồi. Người ở viện phòng lớn bị sa thải, nào ai biết bà già kia như thế nào. Bây giờ lão gia ngồi trên ghế nói với tất cả mọi người rằng người ở phòng lớn đã đuổi đi hết, cả phủ sẽ nhanh chóng biết được. Lúc đuổi người tất sẽ hỗn loạn, bà tử môi giới cũng sẽ đến dẫn người đi, đến lúc đó ra ra vào vào, sẽ không có ai để ý bọn họ đưa bà lão trọng thương kia đi.
"Bà ta lớn tuổi, làm gì chịu được mấy cú đánh kia. Tìm đại phu đến chữa, chữa không khỏi cũng sẽ bị nói ra nói vào, lãng phí tiền bạc, lại còn gây tai họa nữa. Không bằng trực tiếp cuốn chiếu đưa đến bãi tha ma trong núi đi, đỡ phiền toái. Chúng ta cứ nói với bên ngoài là đuổi hết người làm ở đại viện đi, còn bà vú cũng về quê rồi."
Bởi vì cơ duyên tình cờ mà có số mệnh giàu sang nghèo hèn khác nhau, cũng ám chỉ những cô gái sa đọa phong trần.*
(*Trích trong Lương Thư, quyển 48 phần Nho Lâm Truyện.)
Đây là Triệu Giai Hoa biết thân phận cũ của mình đã bị bại lộ, nên mới dứt khoát thừa nhận?
Không đợi An Nhược Thần đáp, Triệu Giai Hoa lại nói tiếp: "Nghe nói muội muội cô nương mất tích? Thế giờ đã có tin gì chưa?"
Lúc này An Nhược Thần cũng rất căng thẳng, nàng hỏi ngược lại: "Vị phu nhân này quen ta sao?"
Triệu Giai Hoa cười nói: "An cô nương danh tiếng lẫy lừng ở thành Trung Lan, có ai không biết? Tuy ta chưa từng thấy qua dung mạo của cô nương, nhưng vừa nãy Khương lão bản cứ luôn miệng gọi An cô nương, lại nói tướng quân này nọ, nên ta đoán được."
Lời giải thích này nghe rất quả quyết, không chút khả nghi nào.
Triệu Giai Hoa lại hỏi lần nữa: "Đã tìm thấy muội muội của cô nương chưa?"
An Nhược Thần lắc đầu, lại hỏi ngược lại: "Mỗi ngày tửu lâu của phu nhân đều có khách đến khách đi, tin tức linh thông, liệu có từng nghe thấy tin của muội muội ta?"
Triệu Giai Hoa lắc đầu, cũng hỏi ngược lại: "An cô nương biết ta sao?"