Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 35 :

Ngày đăng: 19:41 18/04/20


An Nhược Thần đáp: "Đối với bọn chúng mà nói, tôi chỉ có hai kiểu kết quả: hoặc giết tôi hoặc lợi dụng tôi. Mấy ngày nay tôi ra ngoài đi đi lại lại, đến không ít chỗ, trong mắt người ngoài nhìn vào, chỉ dẫn theo a hoàn bên cạnh, bọn chúng có thể có cơ hội ra tay, nhưng lại không thấy làm gì, nay lại còn để Triệu Giai Hoa đến, còn nhắc đến tứ muội của tôi, nhất định là bọn chúng định lợi dụng tôi."



Long Đại hỏi lại: "Từ lúc tứ muội cô mất tích cho đến khi cô thành công trốn khỏi nhà là mấy ngày?"



"Ba ngày."



"Nếu bọn chúng giữ tứ muội cô trong tay, có kế hoạch lợi dụng cô, vì sao trong ba ngày đó không hành động? Lúc ấy cô đã rơi vào đường cùng, cầu cứu không được, khi đó cô lại càng thêm biết ơn với người uy hiếp mình, còn dễ đối phó cô hơn là so với bây giờ."



An Nhược Thần im lặng, cứ nhai đi nhai lại những lời lẽ này, liên tục nghĩ đến các khả năng có thể xảy ra, Long Đại cũng đã phân tích qua với nàng rồi. Giờ đây hắn lặp lại lần nữa, nhưng là muốn gõ nàng một cái - không nên để hy vọng che phủ, lúc đó lại không để nàng thấy rõ chân tướng. Nếu như nàng cứ một mực thuyết phục bản thân rằng tứ muội nằm trong tay chúng, thế thì Long Đại sẽ không yên tâm mà cho nàng ra mặt trực tiếp với những người đó.



An Nhược Thần hít sâu một hơi rồi gật đầu. Nội tâm vẫn đang vùng vẫy, có lẽ lúc đó trong tay bọn chúng không có tứ muội, nhưng giờ đây nàng đã vào lầu Tử Vân, nàng có giá trị, mà nhược điểm của nàng lại chính là tứ muội, nói không chừng bọn chúng đã tìm được rồi, vậy nên lúc này mới quyết định hai chọn một, không giết nàng, lợi dụng nàng.



Khả năng này lớn thế nào? Dĩ nhiên không lớn.



An Nhược Thần cắn môi: "Coi như bọn chúng dùng chuyện tứ muội gạt tôi, thì đó cũng là vì muốn để tôi cắn câu, cũng chắc chắn là có kế hoạch rồi. Tôi hẳn phải đi tìm Triệu Giai Hoa, nhìn xm rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì. Như thế mới có thể gặp chiêu phá chiêu, dụ rắn ra khỏi hang."



"Gặp chiêu phá chiêu?" Long Đại nói: "Vậy cô có biết, có một chiêu gọi là gậy ông đập lưng ông không, đợi lúc cô thấy rõ chiêu thì đã bị trúng gậy rồi, thoát thân không được, định phá chiêu thế nào đây?"



An Nhược Thần căng thẳng siết chặt nắm đấm, cũng biết không phải dùng vài ba câu là có thể thuyết phục được tướng quân. Nàng nói: "Xin tướng quân chỉ điểm."



"Lúc hai quân giao chiến, thường sẽ cần đến kế dụ địch. Quân địch giả thua mà chạy, cô đắc ý vênh váo, lãnh binh đuổi theo, nhưng lại trúng mai phục của đối phương. Biết không phá được kế, không có gì để nói, nhưng nếu cô có thể nhìn thấu kế hoạch, vậy thì có hai con đường có thể đi: một là không đuổi theo, đừng để trúng kế. Hai là nhìn lại toàn cục, bày trận sớm hơn quân địch, thăm dò địa thế, vòng qua khu có quân mai phục, đến trước quân địch chặn đường."



"Toàn cục?"



"Những điều cô vừa nói với ta, ngay đến giọng nói nét mặt của Triệu Giai Hoa cũng không bỏ qua. Nhưng cô lại không nhắc đến Lý Tú Nhi. Không phải hôm nay cô đến cửa hàng y phục Khương Thị sao?"



"Đúng thế, nhưng đó là vì Lý Tú Nhi không có gì khác thường, thậm chí nàng ta còn không nhận ra tôi, sau khi tôi giới thiệu nàng ta mới biến sắc, gấp gáp trốn trong hậu viện, không ra lại lần nữa."



"Cho nên cô đã dời toàn bộ sự chú ý lên người Triệu Giai Hoa."




An Nhược Hi đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt bà vú, bà ta vẫn mở mắt, nhưng ánh mắt đông cứng. An Nhược Hi cắn chặt răng, cẩn thận duỗi tay ra kiểm tra hơi thở bà vú, nhưng vừa đến gần thì đã nghe thấy An Nhược Lan hét thất thanh. An Nhược Hi như bị dao đâm một phát, cũng nhảy cẫng hét ầm lên. Hai tỷ muội không hẹn mà cùng xoay người cắm đầu bỏ chạy, chân nam đá chân chiêu lao ra khỏi hậu viện, chạy vào vườn hoa gần đấy, trốn trong bụi rậm há miệng thở dốc.



Hai người như trộm nhìn lối đi, cũng không có ai đuổi theo. Nhưng An Nhược Hi vẫn sợ, nàng ta cảm thấy bà vú đang đi theo mình, chỉ là bà ta không phải là người nữa, bà ta chết rồi, đã thành quỷ rồi.



"Tỷ giết bà ấy rồi?" An Nhược Lan hoảng sợ hỏi.



An Nhược Hi sợ hết hồn, bật nhảy hét to lên: "Tỷ không có."



"Nhưng tỷ cho bà ấy uống cái gì đó, xong rồi bà ấy chết."



"Đó là nước, đó là nước!" An Nhược Hi nắm lấy vai An Nhược Lan, lớn tiếng nói: "Tỷ không có, tỷ không có, đó là nước."



An Nhược Lan sợ hãi giãy gụa, An Nhược Hi muốn túm lấy nàng ta để giải thích, nhưng An Nhược Lan lại vùng vẫy đấm đá, thoát khỏi nàng ta chạy trốn như điên. Mua bàn tay An Nhược Hi đau xót, bị phản ứng kịch liệt của An Nhược Lan làm cho sợ hãi, nàng ta ngẩn người nhìn bóng lưng muội muội biến mất, lẩm bẩm: "Tỷ không giết bà ta, tỷ không có làm. Tỷ không muốn bà ta chết, bà ta không thể chết được."



An Nhược Hi trượt xuống gốc gây ngồi dưới đất, nhớ lại bà vú nhất định đã nghe hết những lời Đàm Thị nói với mình, bà ta sẽ mách lại đại tỷ. Lại nghĩ đến Đàm Thị nói không giữ bà lão này lại được. Nghĩ đến cảnh bà vú mở to đôi mắt lăm lăm nhìn mình, dùng âm thanh hung tợn mỏng manh thốt lên rằng dù ta có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi. An Nhược Hi run lẩy bẩy, vòng hai tay ôm lấy mình.



Khắp nơi im ắng không tiếng động, An Nhược Hi cũng không biết mình đã ngồi bao lâu rồi, càng ngồi càng sợ, chợt nàng ta nghĩ đến gì đó, nhanh chóng bật nhảy lên, bất chấp bùn đất trên người, chạy thẳng vào trong phòng Đàm Thị.



Đàm Thị thấy dáng vẻ này của nàng ta thì giật mình. An Nhược Hi kéo tay mẫu thân, hét lên: "Mẹ, bà ta chết rồi bà ta chết rồi, không phải con, nhưng tam muội nhìn thấy rồi, nó nói là do con, bọn con cãi nhau. Mẹ, không thể để nó nói bậy bạ được, không phải con."



Đàm Thị nghe mà đầu óc mơ hồ, nhưng lại lờ mờ đoán được có liên quan đến chuyện gì. Nàng ta quát lớn một tiếng để An Nhược Hi tỉnh táo lại, rồi rót cho con ly nước uống, xong lạnh lùng hỏi: "Bình tĩnh nào, từ từ rồi nói, đã xảy ra chuyện gì?"



An Nhược Hi thở gấp mấy hơi, lấy lại bình tĩnh. Nàn nói vì mình hỏi thăm bà vú rốt cuộc nghe được bao nhiêu rồi, có phải trước nay cũng từng dò la tin tức không, rồi lại có người nào giúp bà ta không, lúc ấy mới giả vờ đi đưa thuốc đưa nước cho bà vú, nhưng bà vú bị thương quá năng, uống nước xong, mắng đôi ba câu liền đứt hơi. Nàng ta không để ý có An Nhược Lan đi theo sau mình, lại còn thấy được tất cả. An Nhược Lan cho là bà vú bị nàng ta giết chết. Nàng ta muốn giải thích, nhưng An Nhược Lan đã chạy đi mất.



"Nhất định nó sẽ nói cho tam di nương biết. Nói không chừng sẽ còn nói cho cả a hoàn nó." An Nhược Hi càng nói càng hoảng, kéo tay Đàm Thị nói: "Mẹ, mẹ phải giúp con, tuyệt đối không thể để bọn họ nói bậy được. Chuyện này cũng không được truyền đến tai đại tỷ, đến lúc đó chúng ta có nghĩ đối sạch gì cũng hỏng hết."



Đàm Thị nghe xong, trái lại không gấp gáp. Chuyện hôm nay, lão gia đã dạy dỗ răn đe ngay trước mặt mọi người, Tiết Thị phòng ba là cọng cỏ đầu tường, khích bác xúi giục là muốn cầm cho chắc tay, bên nào được lợi thì đứng bên ấy, nhưng tuyệt đối không dám vi phạm ý của An Chi Phủ. Căn bản Tiết Thị chẳng hề xem sống chết của bà vú ra gì, huống hồ có trận răn đe trước đó của An Chi Phủ, dĩ nhiên tiết Thị biết đã xảy ra chuyện gì. Cho dù An Nhược Hi có làm gì thì cũng không dám đi nói khắp nơi. Nàng ta là người thông mình, sẽ bảo con gái im miệng. Nhưng ngược lại An Nhược Hi lại nhắc nhở nàng ta một chuyện, nàng ta không thể không đề phòng.