Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 39 :

Ngày đăng: 19:41 18/04/20


An Nhược Thần nói: "Muội đã chịu khổ mang nặng đến, chắc là có lời muốn nghiêm túc nói với ta. Nhưng muội ngu ngốc như thế, động một tí là lại kêu la chửi rủa, muội tưởng đây là An phủ sao? Nếu muội mắng ta một câu, vỗ bàn một cái nữa thì lập tức cút cho ta. Ta cũng kệ muội có cách hay không, có phải là đường cùng hay không."



An Nhược Hi đông cứng, nhất thời ỉu xìu đi. Nàng ta ngồi xuống, cúi đầu.



An Nhược Thần cũng không để ý đến nàng ta, tự mình cầm ly trà lên uống.



Một lúc lâu sau, An Nhược Hi thấp giọng nói: "Chính vì muội không chịu nổi oan ức nên mới không thể kiểm soát được tính khí. Tam muội cố ý, nó biết rõ muội không làm chuyện ấy, muội chỉ đút nước thôi, nhưng nó lại cố ý nói muội như vậy."



An Nhược Hi không tiếp lời, không đếm xỉa đến nàng ta.



An Nhược Hi lại nói: "Tỷ, muội không muốn gả cho Tiền lão gia."



"Tiếp theo là đến phiên muội ư?"



"Có thể lắm."



"Đây cũng là kế sách tiếp lời với ta sao?"



"Muội hy vọng là thế, nhưng đáng tiếc không phải. Muội nghe lén mẹ muội với Vinh Quý nói chuyện. Tiền Bùi hận tỷ đến thấu xương. Tứ muội không có nhà, tỷ cũng chạy mất, lão ta bị mất mặt, rất không cam lòng. Lão ta cố ý khiến cha và Vinh Quý khó xử. Còn ép cha phải viết giấy trạng, cáo trạng tướng quân đại nhân và thái thú đại nhân làm quan vô tâm cướp dân nữ. Tờ giấy đó do Tiền lão gia giữ, không biết lúc nào sẽ dùng. Cha có chút bận lòng, cảm thấy bị Tiền lão gia nắm được thóp, dân cáo quan, lại còn là cáo tướng quân đại nhân và thái thú đại nhân, thế thì làm gì có lợi. Tiền lão gia vẫn chưa từ bỏ ý định với tỷ, muốn tìm cơ hội bắt tỷ đi. Mẹ muội nói với muội, bàn hôn sự chỉ là làm kiểu thế thôi, để tỷ có thể đồng tình với muội, nhưng mà muội nghe được bà ấy thương lượng với Vinh Quý, đấy là một bước lấy lòng Tiền  lão gia, tỏ ý trung thành với lão. Nếu Tiền lão gia đồng ý thì gả muội qua thật." Nói đến đây, An Nhược Hi ngẩng đầu lên, "Tỷ à, muội thật sự đã rơi vào đường cùng rồi, tỷ giúp muội một tay đi."



An Nhược Thần nhàn nhạt đáp: "Bảo ta giúp muội, vậy muội lấy gì để đổi?"



An Nhược Hi ngẩn ra, nàng ta nói chân thành dài như thế, nói hết mọi chuyện cho tỷ ta,nhưng chỉ đổi lại được một câu lạnh nhạt thế ư? An Nhược Hi không nhịn được, buột miệng hỏi lại: "Thế tứ muội dùng cái gì để đổi? Dùng tính mạng của nó?"



An Nhược Thần sầm mặt, tứ muội là nỗi đau trong lòng nàng, An Nhược Hi lại còn ngu xuẩn đâm thêm một dao.




An Nhược Thần nhìn bàn tay của muội muội kéo tay áo mình, rồi lại ngước mắt nhìn mặt muội muội, nói: "Nếu là nhà hay bên Tiền Bùi có tin của tứ muội, bất luận là sống chết, muội cũng phải mau chóng đến báo cho ta."



"Được." An Nhược Hi đáp một tiếng.



An Nhược Hi ra khỏi lầu Tử vân mà đầu óc rối loạn, không rõ chuyện đi này của mình đã thành công hay thất bại. Khi cổ kiệu đi được nửa đường, bỗng đại a hoàn Mai Hương theo hầu lên tiếng: "Tiểu thư, có người cản kiệu."



An Nhược Hi nghe thấy ngoài kiệu có người nói: "An nhị cô nương, lão gia nhà ta xin mời."



Mai Hương hỏi: "Lão gia nhà ngươi là ai?"



"Tiền lão gia Tiền Bùi."



Tim An Nhược Hi rơi xuống.



Xe ngựa của Tiền Bùi dừng ở trong con hẻm ven đường, An Nhược Hi một mình đi đến.



Vừa lên xe, liền thấy Tiền Bùi mỉm cười, "Chào nhị cô nương." Lão ta nói.



"Chào Tiền lão gia." An Nhược Hi cố gắng bình tĩnh chào hỏi.



"Nhị cô nương từ đâu đến đấy?"



Biết rồi còn hỏi.