Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 48 :

Ngày đăng: 19:41 18/04/20


An Nhược Thần chậm rãi đi xuống lầu, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Quả thật không thấy người nào để ý đến hành động của nàng. Vừa đi xuống lầu, nghe thấy tiểu nhị đứng ở sảnh chính tiếp khách: "Mẫn công tử, tại sao công tử lại quay lại? Là làm rơi đồ ạ?"



"Chợt nhớ phải đến đem vịt bát bảo về, kết quả lại quên mua mất." Mẫn công tử kia nói.



Tiểu nhị cười ha ha, ân cần bảo Mẫn công tử đợi một lát, hắn đi gọi nhà bếp nhanh chóng làm một con.



An Nhược Thần nhìn Mẫn công tử một cái, sau đó rời khỏi tửu lâu Chiêu Phúc.



Mẫn công tử không hề nhìn nàng, đợi sau khi nàng rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên. Không biết An Nhược Thần chạy vào một vòng rồi đi ra là có ý gì, nàng ta đang tìm ai?



Mẫn công tử rất không thích cái cảm giác không nắm rõ tình hình, điều này làm hắn không yên lòng. Nếu An Nhược Phương ở trong tay hắn thì tốt rồi, dẫu sao cũng là tiền đánh cược. Đáng tiếc ngàn vàng khó mua được đoán trước.



An Nhược Thần mướn xe ngựa phi nước đại về lầu Tử Vân. Nàng cần gặp tướng quân, cần phải bẩm báo ngay. 



Chuông, nàng đã phát hiện ra chuông rồi.



Điều Triệu Giai Hoa nói với nàng chính là đây.



Không phải huyện Phong An, không phải lầu Phẩm Hương, mà là chuông ở tửu lâu Chiêu Phúc.



An Nhược Thần chạy vào viện tử của Long Đại. Vừa đi vào thì ngây ra, một sân đầy người. Hai đội vệ binh xếp hàng, hình như vừa chuẩn bị xong xuôi. An Nhược Thần nhìn vào trong phòng, có hai vệ binh đang dọn dẹp túi hành lý cho Long Đại, còn trưởng sứ Lý Minh Vũ đang báo cáo với Long Đại.



Thấy An Nhược Thần thò đầu vào, Lý Minh Vũ hỏi: "An quản sự có chuyện gì sao?"



An Nhược Thần ổn định lại hơi thở, che giấu gấp gáp, rồi điềm đạm bước vào hành lễ nói: "Tướng quân phải lên đường rồi à? Tôi đến xem còn có thiếu sót gì không."



Lý Minh Vũ cau mày, nói: "Không bằng An quản sự đợi ta báo chuyện xong với tướng quân rồi hẵng đến."



An Nhược Thần vội hành lễ đi ra.



Lý Minh Vũ trông coi công vụ văn thư của quân đội và quận thủ, bố trí tuần cương cùng những chuyện vặt trong quân vụ này nọ, bình thường trong công việc cũng ít liên quan đến mấy chuyện An Nhược Thần quản lý. Hắn chú trọng quy củ, nên rất không thích trước việc An Nhược Thần bất ngờ vào ở lầu Tử Vân, thường ngày chỉ muốn xã giao với An quản sự. Những hồ sơ ghi chép vụ án đưa đến cũng đều do Lý Minh Vũ nhận, quân báo lệnh sách cũng do hắn chuẩn bị sắp xếp. Nghĩ đến hôm nay Tưởng Tùng truy cứu chuyện nội gián có dính dáng đến Lý Minh Vũ, hắn cũng tranh thủ thời gian bàn bạc với Long Đại. 



Nét mặt Lý Minh Vũ cực nghiêm túc, cứ cắm đầu nói liên tục. Long Đại nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhìn An Nhược Thần.



Cái nhìn kia đã làm nàng yên lòng.




"Thiếp cố ý thế nào chứ? Đó là do nàng ta đa nghi, có liên quan gì đến thiếp đâu."



"Nàng sẽ hại chết chúng ta đấy." Mặc Lưu Tắc đầy đau đớn trợn mắt nhìn nàng.



Triệu Giai Hoa chóp mắt, ra vẻ vô tội lại luống cuống: "Sao lại hại chết ạ? Con gái bảo bối của chúng ta bị mất tích, chúng ta tìm con gái, như vậy thì tự hại chết chúng ta sao?"



"Nó không phải là con gái ta!" Lưu Tắc mất khống chế quát lên.



Y thở hồng hộc, trợn mắt nhìn Triệu Giai Hoa.



Triệu Giai Hoa nhìn ánh mắt y dần trở nên lạnh băng. Là cái buốt giá của đã tỏ lẫn khinh bỉ.



"Vậy con nó là con gái ai?" Triệu Giai Hoa nhẹ nhàng hỏi.



Lưu Tắc trợn mắt nhìn nàng, không nói câu gì. 



"Chàng muốn giết con bé, có phải hay không?" Triệu Giai Hoa lại hỏi.



Lưu Tắc cắn răng, bàn tay nắm cổ nàng cứng đờ.



"Có lẽ, giết chết nó mới là kết quả tốt nhất. Có lẽ chàng sẽ đem bán con đi, để bà tử môi giới bán nó đi càng xa càng tốt, bán đến chỗ nghèo mạt xa xăm, bán vào lầu xanh kỹ viện, bán đến đâu cũng không thành vấn đề, chỉ cần con bé phải chịu khổ bị hành hạ là tốt rồi, đúng thế không?"



"Nàng là đồ nghiệt chủng! Nàng lừa ta! Ta thích nàng như thế, nhưng nàng lại lừa ta!" Không thể che giấy được nữa, cũng không muốn ngụy trang nữa, Lưu Tắc cắn răng, lạnh lùng hét to: "Nàng lừa ta!"



Triệu Giai Hoa cũng không có cách nào áp chế được cơn giận, nàng gào lên: "Ta lừa chàng ư?! Chàng mới là đồ cầm thú mặt người dạ thú! Trước kia vào lúc chàng lấy lòng ta, ta đã nói với chàng là ta đang chờ Triệu công tử, ta vừa ý chàng ấy, chàng ấy cũng thích ta, chàng ấy sẽ chuộc thân cho ta. Ta đã nói với chàng thế rồi! Kết quả chàng đã làm gì hả? Chàng phái người nửa đường chặn đánh chàng ấy, giả làm cường đạo cướp bóc, rồi lại tìm Từ bà mối đến dỗ ngon dỗ ngọt lừa gạt ta. Ta đợi mãi chờ mãi, nhưng không đợi được chàng ấy, ta đau lòng tuyệt vọng, ma ma trong lầu lại luôn bắt nạt ta, ta không ở trong lầu nổi nữa, nên lúc ấy mới đi theo Từ bà mối. Ta từng tự nhủ rằng, nếu đã chọn chàng thì sẽ một lòng một ý đối xử với chàng. Là chàng tình sâu ý nặng, luôn nhớ ta không quên, tâm tư rộng rãi, không so đo qua lại với ta, không so đo ta đã từng chung tình với người khác, là chàng đã cứu ta vào lúc nước sôi lửa bỏng. Ta cảm kích chàng. Nhưng thì ra tất cả đều là âm mưu."



Lưu Tắc sững sờ, bất giác nới lỏng tay ra, lùi bước về sau.



Triệu Giai Hoa nói đến mức kích động, mắt đã ứa lệ, "Ta không lừa chàng, ta nói thật với chàng đấy. Ta không ngờ đã mang thai, nhưng khi ấy ta đã đến thành Trung Lan rồi, chúng ta cũng đã bái đường thành thân. Ta không biết nên nói với chàng thế nào. Nhiều lần muốn mở miệng, muốn chàng bỏ ta, ta sẽ sự nuôi con, nhưng lại chưa nghĩ ra nên nói thế nào. Ta coi trọng cuộc sống yên ổn, ta cũng không muốn chàng phải khổ sở. Nhưng cuối cùng ta vẫn quyết tâm sẽ nói. Ta đã nghĩ xong nên chọn lời thế nào rồi, ta còn luyện tập qua nữa. Chỉ là còn chưa kịp mở miệng thì đã tình cờ phát hiện Từ bà mối rất sợ chàng, ta phát hiện thì ra chàng vốn không hiền như vẻ bề ngoài, chàng lén lút liên thủ với sòng bạc giết người. Cho nên ta sợ, ta sợ nói ra sẽ chọc giận nàng, ta sợ mình không giữ được tính mạng, sợ chàng hạ độc thủ làm tổn thương con ta. Nên ta đã giấu con bé đi rồi."



"Nhân Nhi ở đâu?"



"Chết rồi."