Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 58 :

Ngày đăng: 19:41 18/04/20


"Ta mời từ chỗ thái thú đại nhân về, nếu Lưu lão bản đồng ý, ta không ngại đi cùng Lưu lão bản một chuyến nữa." Không ai mời nàng ngồi, nhưng An Nhược Thần vẫn tự mình tìm ghế ngồi xuống.



Lưu Tắc trợn mắt nhìn nàng, không nói câu nào.



An Nhược Thần nhìn thẳng vào y, nói: "Ta không vòng vo với Lưu lão bản nữa. Chuyện là thế này, Long tướng quân sắp về rồi, ta vốn nên đợi tướng quân về rồi báo lại chuyện cho ngài ấy, để ngài ấy sắp đặt xử lý. Nhưng ta sợ Lưu lão bản không có số đợi được tướng quân về." Dĩ nhiên câu này chỉ là dọa y, nàng vốn chẳng biết bao giờ Long Đại mới về, nên nàng mới sốt ruột như thế. Có điều sốt ruột thì sốt ruột, nàng không thể để người khác biết được.



Lưu Tắc cũng ngồi xuống: "Ta không hiểu An cô nương đang nói gì."



"Trước đây khi ta ngả bài với Từ bà mối, nàng ta cũng vờ như không hiểu ta nói gì giống Lưu lão bản vậy đấy. Sau lại, nàng ta chết rồi."



Mặt Lưu Tắc không cảm xúc.



An Nhược Thần nhìn y, nói: "Lời trước đây ta nói với Từ bà mối, bây giờ nói lại một lần với Lưu lão bản. Ta biết ngươi có liên quan đến mật thám, ngươi đang làm việc cho chúng. Nếu ngươi đồng ý tương trợ tướng quân bắt mật thám về quy án, tướng quân có thể bảo vệ được một mạng của Lưu lão bản."



Lưu Tắc lắc đầu: "Nhất định là cô nương có hiểu lầm rồi."



"Ta có hiểu lầm cũng không sao, ta không giết lão bản. Nhưng nếu Giải tiên sinh có hiểu lầm thì không tốt, hắn sẽ giết ngươi."



Lưu Tắc cười nói: "Ta đã nói cô nương có hiểu lầm mà, ta không quen biết ai là Giải tiên sinh cả."



"Vậy lão bản có biết Lý Tú Nhi không? Nàng ta vẫn chưa chết."



"Ta cũng không quen Lý Tú Nhi nào cả." Lưu Tắc xoa trán, "Mấy ngày qua ta bận giải quyết tang sự của phu nhân, thật tình không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Có phải đã có chuyện gì làm An cô nương hiểu lầm hay không?"



"Quả thật ta hiểu lầm quá nhiều." An Nhược Thần nói, "Ví dụ như, ta hiểu lầm rằng tôn phu nhân chưa chết."



Bàn tay xoa trán của Lưu Tắc khựng lại.



"Ví dụ như, ta hiểu lầm rằng tôn phu nhân muốn lột trần tội ác các ngươi làm, ngươi không thể không tạo dựng màn chết giả của nàng ta, tránh Giải tiên sinh ra tay giết thật."



Lưu Tắc buông tay, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "An cô nương đừng đùa quá mức."



An Nhược Thần lắc đầu, bình tĩnh mỉm cười: "Ta biết những điều này là bởi vì, di thư là giả, nguyên nhân cái chết là giả, tôn phu nhân coi con gái như tính mạng của mình, làm sao có thể giết con bé được. Nhưng ngươi không tìm được con bé đúng không? Đã báo án rồi, nếu bên quan phủ không kết án thì ngươi không cách nào chấm dứt được. Tôn phu nhân không chết, ngươi cũng không có cách nào ăn nói với Giải tiên sinh được. Vậy là ngươi dứt khoát cho hai người chung một số phận, ngụy tạo di thư, chỉ một câu bị điên liền muốn che giấu hết thảy. Thật đáng tiếc, ngươi không thể che giấu được."



"Ta nghĩ An cô nương cũng bị điên rồi."



"Con gái ngươi ở trong tay ta."



Rốt cuộc sắc mặt của Lưu Tắc cũng thay đổi.



"Lý Tú Nhi cũng ở trong tay ta."



Lưu Tắc không nói lời nào.
An Nhược Thần nán lại trong Lưu phủ khá lâu, lâu đến mức Điền Khánh không nhịn được mà đi tìm Lư Chính bàn bạc xem có nên lẻn vào Lưu phủ nhìn xem không. Dẫu sao An cô nương đã trải qua vài chuyện, nếu Lưu Tắc thật sự là mật thám, sợ là một mình nàng không đối phó nổi. Lư Chính đồng ý. Đang định bảo Điền Khánh ở bên ngoài tiếp ứng, còn hắn vào trong xem thế nào thì cửa Lưu phủ bật mở.



An Nhược Thần sầm mặt đi ra.



Điền Khánh, Lư Chính vội bước lên hỏi tình hình.



An Nhược Thần nói: "Chỉ có thể chờ tướng quân về mới cạy được miệng y."



Điền Khánh cau mày: "Vậy thì cũng nên bắt hắn trước."



"Không được." An Nhược Thần xụ mặt rất nghiêm túc, "Nếu bắt nhầm người, tướng quân sẽ bị người ta nắm thóp. Nếu không bắt nhầm người, những mật thám khác thấy Lưu Tắc bị bắt, nhất định cũng sẽ thoát thân ẩn nấp. Vẫn nên chờ tướng quân về định đoạt đã. Chúng ta không có bằng chứng, y không khai cung, không thể làm được gì cả. Nay y tưởng ta đến để hù dọa y, chúng ta vẫn còn có thể kéo dài chút thời gian. Đợi tướng quân về, chuyện sẽ dễ hành sự hơn."



Ba người cùng trở về, chợt nửa đường gặp một bà tử, An Nhược Thần dừng bước: "Đó là người bên cạnh phu nhân thái thú."



Bà tử kia thấy An Nhược Thần thì vội vã đi đến: "Ây da, An cô nương, thật là đúng lúc quá. Hôm nay phu nhân nói thấy cô nương ăn mặc giản dị, muốn tặng cô nương áo khoác dày mới làm, đây là một phần tâm ý của phu nhân nhà ta. Kết quả ta vừa đến lầu Tử Vân thì cô nương không có ở đó, ta đành phải về. Đang định để mai ghé qua lại, nhưng giờ lại đúng lúc gặp mặt thế này. Vậy đành giao cho cô nương ở đây vậy."



"Đa tạ ma ma." An Nhược Thần vội đón lấy. Vào lúc tiếp nhận áo khoác, có một tờ giấy lặng lẽ nhét vào trong tay bà tử. Bà tử mượn áo khoác che đi vội vã cầm giấy trong lòng bàn tay, sau đó tự nhiên nhét vào trong tay áo. Bà ta cười nói với An Nhược Thần: "Đã nhận được rồi. Ta phải đi đáp lời với phu nhân mới được."



Không lâu sau, Mông Giai Nguyệt đã nhận được tin tức của An Nhược Thần - đã thuyết phục được Lưu Tắc, đối phương treo chuông hẹn người, buổi trưa ngày mai hẹn gặp mặt ở cách cửa thành đông một dặm.



Mông Giai Nguyệt đưa giấy cho Diêu Côn xem, đọc xong thì châm đèn đốt giấy đi.



Diêu Côn vẫn chưa nguôi giận: "Chúng lại dám để mắt đến nàng."



Mông Giai Nguyệt cầm tay ông ta: "Phu quân thiếp là thái thú quận Bình Nam, đương nhiên đám mật thám kia sẽ coi thiếp là mục tiêu rồi. Ngày mai là cơ hội tốt, đại nhân cần phải bắt tên cầm đầu lại, Long tướng quân không có ở đây, công lớn này chính là đại nhân, bảo vệ quận Bình Nam bình an, bách tính sẽ cảm kích đại nhân."



Diêu Côn kéo bà vào lòng: "Trong ngày thường nàng phải cẩn thận nhiều hơn đấy, lúc ra vào phải dẫn thêm mấy hộ vệ nữa."



Lòng Mông Giai Nguyệt ngọt ngào vô cùng, mỉm cười với Diêu Côn, có phu quân như thế, còn gì hài lòng hơn.



Sáng sớm hôm sau An Nhược Thần đã ra khỏi cửa, nàn đi ngang qua tửu lâu Chiêu Phúc nhìn xem, trên mỗi dải lụa ở mỗi ô cửa sổ đều treo hai chiếc chuông, một trắng một đó. Đây cũng là tín hiệu đưa ra, đã hẹn xong rồi.



An Nhược Thần sẵn lòng đánh cược ván bài này.



An Nhược Thần ngồi trong một quán trà hai lầu ở con phố sau lưng Lưu phủ, ở đây có thể thấy cây đại thụ ở hậu viện Lưu phủ và từng khu vực nhỏ, cũng có thể thấy cửa tiền viện của sòng bạc Tụ Bảo.



Ở đây cũng khá gần nha môn, nếu đến trưa thái thú đại nhân bắt người thành công thì nàng cũng có thể biết trước.



An Nhược Thần ung dung uống trà chờ đợi.



Tề Chinh cảm thấy trưa nay không khí trong sòng bạc có gì đó không đúng lắm. Mặc dù thời gian này không phải là lúc sòng bạc làm ăn nên ra, nhưng chưa bao giờ vắng vẻ như hôm nay. Hơn nữa lúc sáng sớm còn có một vị công tử đến tìm Lâu lão bản, hai người gặp nhau mà không nói gì, chỉ nhìn nhau rồi đi lên lầu.