Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 60 :

Ngày đăng: 19:41 18/04/20


Nếu là lúc trước thì Tề Chinh chẳng thèm để ý, nhưng từ khi Lục đại nương hỏi cậu gì mà Tạ tiên sinh rồi công tử nào đó, cậu luôn đặc biệt chú ý. Vị công tử này, hẳn cũng là người khả nghi.



Có lẽ vị công tử này chính là nguyên nhân khiến sòng bạc quạnh quẽ, bọn họ ngăn khách không cho vào, có lẽ là vì không muốn để nhiều người thấy vị công tử này. Dĩ nhiên, những điều này đều là Tề Chinh đoán mò.



Nhưng Tề Chinh cảm thấy đây cũng là thời điểm tốt, mọi người đều dồn chú ý lên vị khác này, thế nếu cậu lẻn vào mật thất kiểm tra, chắc sẽ không bị phát hiện.



Thế là Tề Chinh đi. Lần này không xảy ra chút bất trắc nào, cậu thuận lợi vặn mở cơ quan, đi vào mật đạo.



Trong mật đạo khá tối, chỉ có ngọn đuốc trên vách tường hắt lên ánh sáng. Tề Chinh vừa đi vừa lo lắng đến mức nghe rõ tiếng tim đập.



Trong mật đạo không có ai, lúc đi qua mấy căn mật thất kia cũng nhìn vào, nhưng không có người nào. Một gian mật thất lớn trong số đó còn được bài trí rất sa hoa, giường tủ bàn ghế đều có đủ, người ở bên trong cũng không thành vấn đề. Còn một gian khác trông giống dược phòng, tủ ô vuông được kê sát tường, mỗi một ô là một ngăn kéo, khá giống tiệm thuốc bên ngoài. Có mấy gian khác hình như dùng để nhốt người, trên vách tường có còng khóa xích sắt thô to. Tề Chinh nhớ đến vị công tử bị giết, da gà nổi lên.



Cậu đi xuống tiếp, bất tri bất giác lại đi đến cuối cùng, cũng là mặt sau của một chiếc tủ, hơi giống cửa sau của mật thất sòng bạc.



Không phải là đi vòng trở lại đấy chứ?



Tề Chinh dè dặt sờ lên sau cửa, không giống gỗ thường. Bất cẩn thế nào sờ phải chốt mở, cửa "soạt" mở ra. Tề Chinh sợ hãi giật mình, vội trốn sang một bên. Cửa mở ra, ngoài cửa không có âm thanh gì. Tề Chinh đợi lại đợi, quả thật không có động tĩnh. Cậu ló đầu ra ngoài, phát hiện đây là một căn phòng giống thư phòng.



Chưa từng thấy, không biết là ở đâu.



Tề Chinh cẩn thận lục lọi ngăn kéo bàn sách, lại nhìn tủ sách, chỉ hận mình không chịu học chữ nhiều, phần lớn không nhận ra được mặt chữ, nếu không thì có thể tìm ra danh sách hoặc bằng chứng gì đó thì tốt quá rồi. Nhưng không chừng ở mật thất phòng thuốc đó có cất giấu, có điều làm sao mới có thể dẫn quan phủ đến lục soát được đây.



Tề Chinh đang nghĩ thế thì chợt nghe có tiếng bước chân ở bên ngoài thư phòng. Tề Chinh sợ hãi ngồi sụp xuống. Sau đó cậu nghe thấy tiếng người nói chuyện, là giọng của Lưu Tắc, y đang dặn hạ nhân cảnh giác, phải xốc lên hơn mười hai phần tinh thần.



Tề Chinh thấy kỳ lạ, vì sao phải cảnh giác? Cậu âm thầm thò đầu ra nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện đây là một tòa nhà lớn, cậu chưa từng thấy bao giờ, có lẽ là phủ trạch của Lưu lão bản. Tề Chinh cau mày, chẳng lẽ là nhà của Lưu lão bản thật sao? Phủ trạch của y được sửa lại thông với sòng bạc?!



Tề Chinh thấy Lưu Tắc đi ra ngoài thì vội vã quay về lại bên bàn sách, hay là cứ tìm mấy cuốn giống danh sách hay sổ sách mang đi trước, để Lục đại nương nhìn xem sao, nói không chừng có thể là bằng chứng.



Đang lật giở thì nghe một tiếng "két" vang lên, nhất thời tóc gáy toàn thân Tề Chinh dựng đứng cả. Theo bản năng cậu khom người nằm sấp xuống, lại nghe thấy "soạt" một tiếng, là tiếng cửa mật thất mở ra.



Máu toàn thân người Tề Chinh đông lại.



cậu nghe thấy tiếng bước chân của rất nhiều người, lại nghe thấy giọng của Lâu Chí: "Chớ hành động thiếu suy nghĩ, nghe ta ra hiệu làm việc. Năm người các ngươi đi cùng ta, những người khác đợi ở đây trước. Đợi bọn ta gọi thì các ngươi hẵng đến."



Tề Chinh sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy dọc gò má.



Tiếp theo là âm thanh cửa thư phòng mở ra. Có mấy tiếng bước chân đi ra ngoài, còn có mấy người ở lại. Tề Chinh núp dưới bàn sách cố gắng không phát ra động tĩnh. Vừa mới đến đáy bàn thì chiếc ghế đang ở cạnh cậu bị người ta dịch chuyển.



Tề Chinh trơ mắt nhìn khoảng trống dưới bàn không có vật gì che đậy, chỉ sợ những người đó cúi người xuống là có thể thấy.



***



Lưu Tắc một thân một mình ở trong hậu thất linh đường, y đang mớm thuốc cho Triệu Giai Hoa nằm trong quan tài.



Viên thuốc tan ra trong nước, Triệu Giai Hoa mới nuốt được. Lúc này nàng ta hơi mở mắt, hô hấp yêu ớt.



Lưu Tắc đút hết thuốc, tiện tay đặt chén thuốc lên bàn bên cạnh, dịu dàng nói với Triệu Giai Hoa: "Ta biết nàng không thoải mái, nhưng chuyện này chẳng còn cách nào khác nữa cả. Uống thuốc đi nào, lát nữa nàng sẽ lấy lại tí sức. Hôm nay ta sẽ đưa nàng rời khỏi đây. Nàng đừng trách ta, ta cũng không trách nàng nữa. Trước đó là ta không tốt, quá tức giận, nhưng ta sẽ không như vậy nữa, bây giờ cả ta và nàng đều đã chết. Hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Nàng nói đúng, có lẽ có thể lợi dụng được An Nhược Thần, nàng ta diệt trừ Mẫn công tử, ta đưa nàng cao chạy xa bay, đi đến chỗ khác sống qua ngày. Trải qua lần này, chúng ta cũng coi như là cùng chung hoạn nạn, nàng cũng đừng giận ta nữa."



"Ai làm hiền đệ giận?" Một giọng nói tục tằng đột nhiên vang lên, dọa Lưu Tắc giật nảy mình.



Lưu Tắc xoay người lại, là Lâu Chí. Nãy giờ y chỉ mãi lo Triệu Giai Hoa, không để ý có người vào.



Tim Lưu Tắc dừng đập, nhưng rất nhanh khôi phục, cười nói: "Sao đại ca lại đến đây?"



Lâu Chí nhìn y rồi lại nhìn quan tài, nói: "Có chuyện muốn hỏi đệ."



Lưu Tắc đáp: "Được, chúng ta đến thư phòng đi."



"Nói ở đây đi."



Lâu Chí vừa nói vừa muốn lại gần quan tai, nhưng Lưu Tắc đã ngăn hắn lại, "Nội tử đã qua đời, chớ quấy rầy nàng nữa. Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."



"Chết đã chết rồi, có gì mà quấy rối chứ." Lâu Chí thô lỗ nói.



Lưu Tắc nhíu mày, trong lòng dâng lên dự cảm bất an.
Báo quan? Báo quan!



"Ừ, ừ." An Nhược Hi quay đầu cắm cổ chạy. Chạy đi mấy bước thì kịp phản ứng quay đầu lại nhìn, lại thấy An Nhược Thần chạy vào trong sân Lưu phủ.



"Tỷ!!!" An Nhược Thần thét lên.



An Nhược Thần ngoái đầu lại hét: "Đi nhanh lên!"



"Ngăn nàng ta lại!" Một tên côn đồ quát lớn, cầm đầu xông về phái tỷ muội An thị.



Nhất thời An Nhược Hi sợ hãi đứng đực ra.



An Nhược Thần ngồi sụp xuống, quét chân một cái, chân rơi xuống đất rồi xoay người lại, giơ chân lên đá ra sau.



"Bịch" một tiếng, tên côn đồ kia bị đá bay ra ngoài.



An Nhược Hi trợn mắt há mồm.



Và An Nhược Thần cũng thế.



Oa oa oa! Thật là muốn để tướng quân đại nhân trông thấy quá! Nàng lại làm được rồi! Ắt hẳn tướng quân sẽ khen ngợi...



Đợi đã, tên côn đồ bò dậy, hùng hổ lao tới, ngoài ra còn có thêm hai kẻ khác nữa.



An Nhược Thần lại ngoái đầu hét to lần nữa với An Nhược Hi: "Đi nhanh đi, đi báo quan đi!"



An Nhược Hi không ngừng chạy biến đi, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, An Nhược Thần vẫn không đi, trưng ra dáng vẻ nghênh chiến, nhưng dáng vẻ lần này quả thật đúng là khó coi! Đúng là làm trò cười cho thiên hạ mà! Tưởng mình là cao thủ võ lâm sao? An Nhược Hi rất muốn tát tỷ hai phát để tỷ ta tỉnh táo lại. May mà một trong hai hộ vệ bên cạnh tỷ ta đã xoay người chạy đến bảo vệ. Một cước một quyền một kiếm, nhanh chóng đánh ngã mấy kẻ kia.



An Nhược Hi chạy mấy bước lại ngoảnh lại, thấy An Nhược Thần đã chạy vào sân, An Nhược Hi tức giận, đồ ngốc kia, thật muốn đạp vào hai chân tỷ ta! Rốt cuộc tỷ ta đang nghĩ gì vậy!!!



An Nhược Thần vào sân thì chạy thẳng đến linh đường. Nàng đã quá quen thuộc với bố trí ở Lưu phủ rồi, thuộc nằm lòng bản vẽ. Trước kia cũng từng nghe qua, tây viện được bày biện lại thành linh đường. Nàng phải nhanh chóng tìm được Lưu Tắc hoặc Triệu Giai Hoa, bọn họ là nhân chứng quan trọng!



Lư Chính và Điền Khánh che chở nàng suốt dọc đường, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì trong Lưu phủ này, đột nhiên lại có nhiều côn đồ hộ viện như thế, cũng chẳng biết đứng về phía nào, dù sao thấy bên cạnh có người là chém tất. An Nhược Thần mạo hiểm chạy đến, đúng lúc thấy vợ chồng Lưu Tắc ngã xuống đất. Lâu Chí vung chủy thủ lao đến, hai gã hộ viện ngăn hắn lại.



Nhưng hai gã hộ viện kia chẳng phải là đối thủ, đảo mắt một cái đã bị đoạt lấy kiếm. Lâu Chí đánh ngã hai người kia, lại lao đến giết vợ chồng Lưu Tắc.



"Xem kiếm đây!" An Nhược Thần mở miệng kêu to. Lâu Chí nghe tiếng theo bản năng né người đi, định thần nhìn lại, kiếm cái cục cứt! Là con tiện nhân giảo hoạt An Nhược Thần gây chuyện.



Nhưng trong thời gian dừng lại đó đã đủ để Lư Chính, Điền Khánh chạy đến. Bọn họ một người tấn công Lâu Chí, một người ngăn lại hai tên côn đồ đến giết.



"Giữ người sống!" An Nhược Thần vừa hét vừa chạy về phía Lưu Tắc.



Cả người Lưu Tắc toàn máu là máu. Triệu Giai Hoa vùng vẫy muốn bò dậy đỡ y.



An Nhược Thần nhìn tình cảnh bi thảm của y, tim lạnh đi một nửa, "Ngươi không thể chết được."



Có Lư Chính, Điền Khánh gia nhập, rốt cuộc hộ viện của Lưu phủ đã có thể rảnh tay, có hai người chạy vội đến muốn cứu đông gia.



"Mau đưa hắn đi đi." An Nhược Thần kêu lên, còn mình đỡ Triệu Giai Hoa dậy.



Hai gã hộ viện một trước một sau nâng Lưu Tắc lên, mọi người muốn chạy ra cửa chính. Nhưng đi được nửa thì gặp phải thủ hạ của Lâu Chí và hộ viện của Lưu phủ đang đánh nhau, một người thấy bọn họ chạy trốn thì lập tức vung đao chém đến. Hai hộ viện không thể không đặt Lưu Tắc xuống, đỡ lấy.



An Nhược Thần và Triệu Giai Hoa đang còn yếu ớt một người kéo một bên, kéo Lưu Tắc vào trong căn phòng bên cạnh, cuống cuồng vội vã đi vào mới nhìn xem đây là đâu, thì ra là thư phòng.



An Nhược Thần đặt Lưu Tắc xuống, vội đi đóng cửa lại. Kéo dài được chừng nào hay chừng ấy, bây giờ khắp nơi trong thành đều là nha sai binh sĩ tuần vệ, nơi này chém giết thành ra như thế, chắc hẳn sẽ nhanh chóng có người đến thôi. Nhị muội đã đi báo quan rồi, ắt sẽ có người đến cứu bọn họ.



Triệu Giai Hoa nằm bên cạnh Lưu Tắc, đã sớm mệt rã rời chẳng còn tí sức lực. Lúc này thấy Lưu Tắc thoi thóp, lệ khóc thành dòng.



An Nhược Thần không để ý đến hai người họ, nàng đẩy bàn ra, tính chặn cửa lại. Không ngờ bên dưới bàn lại có một tiểu thiếu niên chừng mười tuổi nhảy ra, mặt kinh hoàng lo sợ, mắt lớn trừng mắt nhỏ với nàng.



An Nhược Thần rất quả quyết, cầm ghế lên tính đánh xuống, thiếu niên kia ôm đầu hét to: "Ta không phải là người xấu."



Lúc này Lưu Tắc thở hổn hển, yếu ớt nói: "Tề... Tề Chinh..."