Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 67 :

Ngày đăng: 19:42 18/04/20


Tịnh Duyên sư thái nhìn cửa trắc viện, rồi xoay người đi về tiền viện. Tôi muộn cùng ngày, sau khi Tịnh Duyên sư thái tiễn hương khách cuối cùng đi thì đến cây táo cạnh vườn rau lấy thư trong lồng đèn, trong thư viết tên người và thời gian, đây là nhiệm vụ giao cho bà.



Tịnh Duyên ngồi trong phòng nhìn thư rất lâu, cảm nhận rõ từng chút mùi vị trong lòng. Hình như đã lâu lắm rồi chưa giết người, bà cảm thấy không được thoải mái cho lắm, khó chịu khó nói ra. Bà ta đốt thư đi, rồi cầm kiếm ra cẩn thận lau chùi.



Chỉ là sau khi giết người, lại có cảm giác khó chịu khác.



An Nhược Hi chạm mặt An Nhược Thần tại tửu lâu Chiêu Phúc. Đây là lần đầu tiên hay người gặp nhau từ sau sóng gió ở Lưu phủ.



An Nhược Hi nhìn có vẻ căng thẳng, An Nhược Thần nhìn nàng ta, đầy ung dung thản nhiên. Đối với muội muội này, nàng không thể thả lỏng được. Nhưng nàng lại lợi dụng muội muội, sau tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ, nàng vẫn sẵn lòng giúp muội ta. Không thể nói là tỷ muội tình thâm được, nhưng có lẽ do có ít áy náy.



"Muội vẫn muốn gả đến quận ngoài phải không?" An Nhược Thần hỏi.



An Nhược Hi gật đầu, lại còn nói câu giận dỗi, "Nhờ tỷ ban tặng, danh tiếng của ta ở trong thành Trung Lan đã lớn hơn chút rồi."



An Nhược Thần ngấp ngụm trà, thật sự không muốn so đo cùng nàng ta. Nàng nói: "Chuyện lão bản nương tửu lâu Chiêu Phúc này, muội có nghe nói gì không?"



"Chuyện tướng công nàng ta là mật thám ư? Dư luận xôn xao khắp cả thành, sao lại không nghe được gì chứ."



"Chính nàng ta là được gả đến quận ngoài, kết quả xảy ra chuyện, gọi trời trời không đáp, kêu đất đất không thưa, đây là mật thám, quan phủ có thể xét xử nghiêm ngặt, nhưng nếu chỉ là chút chuyện nhỏ không phạm luật, ví dụ như thường xuyên đánh mắng làm nhục, không có người nhà mẹ đẻ phối hợp thì liệu phải làm thế nào cho phải?"



An Nhược Hi nhíu mày, lửa giận lại bốc lên: "Tỷ tỷ không muốn giúp ta phải không? Thấy ta không có gì đáng để dùng đúng không?"



"Không có gì đáng để dùng là nói thật, gả đến quận ngoài không tốt cũng là nói thật. Muội cứ thử nghĩ đến mẹ ta đi, nhà mẹ ta ở quận ngoài, hễ xảy ra chuyện là không thể dựa dẫm được, còn mẹ muội vốn ở quận huyện lân cận, thường xuyên đi đi lại lại về nhà mẹ, không phải rất tốt sao." An Nhược Thần chẳng nghĩ gì nhiều, trù tính mấy cửa hôn sự mà chính mắt nàng thấy thì đúng thật là như vậy.



Nhưng An Nhược Hi lại sốt ruột: "Cái gì mà mẹ tỷ mẹ ta chứ, ý chỉ mắng chuyện mẹ ta hồi trước ức hiếp tỷ đúng không? Nhắc đến nhà mẹ là chuyện gì chứ? Mẹ tỷ thì hay ho gì, ai cũng không thích bà ta cả. Mẹ ta có thế nào đi nữa thì cũng giúp đỡ cả nhà chúng ta không ít, nên chúng ta mới có thể có ngày hôm nay, mẹ ta bỏ ra không ít sức đâu. Các ngươi chỉ biết nói mát, chỉ biết mang lòng oán hận, liệu có từng nghĩ đến tình cảnh của người khác không? Tại sao ta lại muốn gả ra quận ngoài, không phải tỷ rõ nhất sao? Hai ngày trước Tiền lão gia lại đến, lại lặp lại những lời đó, cái gì mà hôn sự, cái gì mà tỷ của cô nương thế nào, ta gả đi rồi, không phải tỷ bớt lo việc này sao?"




"Người truy nã sau cùng của các ngươi, không phải là Mẫn công tử sao?" Người nọ như có thuật đọc tâm, nói ra nghi ngờ của Lý Minh Vũ.



Lý Minh Vũ cố bình tĩnh, không dám ngoái đầu lại, chỉ hỏi: "Ngươi là ai? Mẫn công tử ư?"



"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, An Nhược Thần còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của các ngươi. Tại sao nàng ta có thể thuận lợi vào lầu Tử Vân? Nàng ta chỉ là con gái của một thương nhân, ở chốn khuê phòng, không có chút hiểu biết nào, dựa vào đâu mà điều tra được mật thám? Từ bà mối chết thế nào, tự tử ư? Hay bị Giải tiên sinh giết? Nhưng không ai trông thấy Giải tiên sinh cả, nhưng An Nhược Thần lại cứ đi lại khắp thành. Tại sao nàng ta biết Long tướng quân? Làm sao để Long tướng quân có hứng thú với nàng, làm sao cảm thấy nàng có thể giúp một tay trong chuyện bắt mật thám?"



Lý Minh Vũ từng nghe ngóng, lúc trước không để ý, nhưng thỉnh thoảng cũng nghe lời ra lời vào, thế là dứt khoát hỏi thăm rõ ràng. Quen biết thế nào? Là trùng hợp quá đúng mức. Làm sao lại có hứng thú? Vì nàng nghe trộm được Giải tiên sinh và Từ bà mối bí mật lập mưu. Vì sao vào lầu Tử Vân? Vì Từ bà mối chết, muội muội mất tích, nàng ta nói mật thám sẽ đối phó mình.



Lý Minh Vũ nhắm hai mắt, là Giải tiên sinh thật sự đẩy An Nhược Thần đến bên người Long tướng quân. Nhưng ngoài nàng ta, quả thật không thấy ai nhắc đến Giải tiên sinh cả. Nay đã phá giải tổ chức mật thám, cũng chỉ biết kẻ thủ lĩnh liên lạc là Mẫn công tử. Người này nói đúng, ở đâu ra Giải công tử chứ? Mà bất cứ lúc nào An Nhược Thần này cũng nghĩ cách lấy lòng nịnh nọt tướng quân, cả ngày cứ quanh quẩn bên tướng quân.



"Dựa vào một nữ tử yếu đuối như nàng ta, một người một ngựa, làm sao đánh bại được Lưu Tắc?" Người kia vẫn đang kích động nỗi nghi ngờ của Lý Minh Vũ.



"Ngươi muốn thế nào?" Lý Minh Vũ hỏi.



"Nàng ta bất nhân, đương nhiên ta sẽ bất nghĩa. Nàng ta muốn leo lên cao rồi đá văng ta ra, để ta phải chịu oan ức, quả thật rất không được. Nàng ta lập công lớn, che giấu các vị đại nhân, tự cho là bình yên, dù sao nên có người vạch trần nàng ta."



Lý Minh Vũ có chút kích động, cảm giác máu sối lên: "Vạch trần thế nào?"



"Ngươi đừng vội, ta có điều kiện đây. Trên tay ta có bằng chứng An Nhược Thần và An gia tư thông với địch bán nước..."



"An gia." Lý Minh Vũ chợt cảm thấy rõ ràng, thảo nào, lúc An Nhược Thần phá tan đội ngũ của Lưu Tắc ấy, chính là đang liên lạc với An gia.



"Không sai, không chỉ An gia mà còn những nhà quyền quý khác giúp nàng ta nữa. Trong kế hoạch, nàng ta vào lầu Tử Vân, mê muội Long tướng quân, nắm lấy tình báo. Ta đều có bằng chững những thứ này trong tay đây. Nhưng ta có một điều kiện."