Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 69 :

Ngày đăng: 19:42 18/04/20


Lần này Lý Minh Vũ cảm thấy, hắn không cần phải nói gì với tướng quân nữa. Mật thám thần bí kia nói đúng, An Nhược Thần còn nguy hiểm hơn bọn họ tưởng tượng nhiều, cố tình gây chuyện, còn đầu mày cuối mắt cùng tướng quân, âm thâm trêu đùa, cái kiểu sát chiêu tỉnh bơ này mới thực sự nguy hiểm.



Hắn quyết định mạo hiểm, hắn muốn lấy được chứng cứ. Hắn phải đặt chứng cứ trước mặt Long tướng quân, vạch trần bộ mặt thật của An Nhược Thần.



Dù bị mật thám kia lừa cũng không hề gì, để hắn ta chạy thoát cũng cùng kết quả với việc bây giờ mọi người không bắt hắn ta. Hắn không làm gì sai cả, lần này đáng để mạo hiểm.



Một lúc lâu sau, An Nhược Thần trốn trong vào trong chăn rồi mới dám mở phong thư ra đọc. Nhưng đây cũng không thể gọi là thư được, chỉ vỏn vẹn hai chữ: Ăn ngon.



"Oa..." An Nhược Thần gào khóc, kéo chăn trùm đầu chôn mình lại.



Lý Minh Vũ ở đốt đèn đọc sách trong thư phòng, nghiêm túc nghiên cứu bố trí phòng ngự ở cổng thành đông. Sau khi thế lực của Lưu Tắc bị diệt trừ, cả thành ráo riết truy nã Mẫn công tử. Cũng tăng thêm người ở các cổng thành, ngoại trừ trạm gác cố định ra thì còn có thêm tuần tra nữa.



Trạm gác cổng thành không thuộc sự quản lý của hắn, nhưng hắn lại quen biết người làm ở vị trí này. Mà liễu đình lại cách cổng thành đông một dặm. Mật thám kia nói nếu hắn cảm thấy có gì sai thì sẽ không để lại chứng cứ, hắn dự định sau khi ra khỏi thành sẽ ở liễu đình xem tình hình cổng thành sao? Sợ hắn bố trí người lập tức đuổi bắt hắn ta ư?



Nếu hắn làm đúng hẹn thì nhất định sẽ mang đồ theo người. Vậy lời uy hiếp của hắn ta chỉ là sáo rỗng. Không, hắn ta sẽ không ngu ngốc đến mức đó, chắc chắn hắn ta còn có người giúp. Đợi hắn ta ra khỏi cổng thành, an toàn rời đi, trợ thủ của hắn mới có thể để lại chứng cứ ở trong liễu đình.



Là như thế đúng không?



Lý Minh Vũ suy tính hành động ở cổng thành đông, vừa muốn tạo hỗn loạn chốc lát để mật thám kia ra được khỏi thành, lại phải bắt giữ hắn ở ngoài thành, nếu đồ ở trên người hắn ta thì sau khi bắt là có thể lấy được, còn nếu không có thì đợi hắn đi xa rồi bắt giữ, đồng bọn của hắn ta cũng không biết, sẽ để lại chứng cứ.



Nên quan trọng là, kẻ theo dõi hắn ở cổng thành đông là ai, cũng đã bố trí xong người ở ngoài thành im lặng không tiếng động cản hắn lại. 



Lý Minh Vũ suy nghĩ, nghiêm túc nghĩ suốt một đêm.



***



An Nhược Hi vừa về phủ thì lập tức tìm Đàm Thị nói chuyện thương bạc ti sẽ bị điều tra. Đàm Thị kinh hãi, đợi đến khi nhá nhem tối An Vinh Quý và An Chi Phủ từ cửa hàng về liền vội vã nói chuyện này ra.



An Vinh Quý nửa tin nửa ngờ, cảm thấy có khi An Nhược Thần nói lung tung cố ý hù dọa bọn họ. Nhưng An Chi Phủ lại khá căng thẳng.



Tuy hàng hóa ngọc thạch để ông ta kiếm được không ít, nhưng chuyện lấy hàng lúc đó đúng là cây kim đâm vào tim ông ta, cho rằng là một mầm đại tai họa. Huống hồ trước đó khi tửu lâu Chiêu Phúc bị điều tra, trên phố phường còn có lời đồn nói rằng thương bạc ti đã bị thái thú đại nhân theo dõi, mọi người có qua lại lui tới cũng nên cẩn thận. Còn khi tửu lâu Chiêu Phúc bị xử lý, các tửu lâu khác cũng lâm vào một phen nguy hiểm, vì có rất nhiều nguồn hàng thực phẩm xuất phát từ một nơi, cũng rất sợ dính vào tình nghi tư thông với địch phản quốc.



Còn An gia ông ta không chỉ có tửu lâu lọt vào tầm ngắm mà có cả tiệm đổi tiền nữa, quan trọng nhất là ngọc thạch của ông ta, những thứ khác nhà nhà nào cũng có, duy ngọc thạch là tài nguyên độc nhất mà ông ta hao tâm tốn sức có được. Ông ta đã sớm nghe thấy lời đồn nói rằng An gia không sạch sẽ, có cái này cái kia với Nam Tần. Công thêm việc hồi trước ông ta là hảo hữu với thương nhân mỏ ngọc thạch kia ở Nam Tần, qua lại liên lạc rất gần gũi, lại còn gióng trống khua chiêng hận không thể khiến tất cả mọi người đều biết. Thế nên ông ta rất sợ.



Hai ngày trước khi Tiền Bùi đến, An Chi Phủ còn cố ý hỏi Tiền Bùi chuyện này, nếu thương bạc ti bị điều tra, vậy chuyện hàng ngọc thạch có gặp phiền toái không.



Nhưng Tiền Bùi cứ phớt lờ không trả lời ông ta, chỉ lo trêu đùa ca nữ, uống rượu nghe khúc. Trong mắt An Chi Phủ, phản ứng lần này của Tiền Bùi chính là chột dạ.



An Chi Phủ càng cuống quít, vì bối cảnh quan hệ của Tiền Bùi rộng lớn chắc hơn ông ta nhiều. Người ta với thái thú đại nhân là quan hệ có thể gọi thẳng tên nhau, còn An Chi Phủ ông ta chỉ là một thương nhân, chỉ nhiều hơn người thường mấy đồng bạc mà thôi. Nếu thật sự xảy ra chuyện, chắc chắn Tiền Bùi sẽ đem ông ta ra chịu tội thay.



An Chi Phủ cũng không có dũng khí đợi đến ngày hôm sau, ông ta để An Bình đến nha môn nghe ngóng ngay trong đêm.



An Bình đi một lúc lâu mới về, nói là đã đưa bạc rồi, cuối cùng cũng hỏi rõ được. Quả thật thương bạc ti bị điều tra rồi. Lúc này cả Lưu Đức Lợi và mấy quan viên quan trọng đều đã bị giam, tin tức không được tiết lộ vì còn có mấy án không rõ, sợ sau khi để lộ tin thì sẽ có người hủy chứng cứ hoặc chạy trốn. Nay ở chỗ thái thú đại nhân, chính tay bố trí người thay thế Lưu Đức Lợi và một lần nữa chỉnh đốn lại thương bạc ti. Nói là vụ án và người liên quan rất nhiều, hồ sơ ghi chép đầy bàn. Vì giờ đây có quan hệ với bên Nam Tần nên thái thú đại nhân định tạm thời bỏ qua mấy vụ án nhỏ, còn những đại án quan trọng liên quan đến nam Tần thì sẽ được nghiêm ngặt điều tra trước, không tha cho cái nào.
"Viết một bản công hàm báo cáo, nói xem học được thế nào, ngày mai đưa đến trong phòng ta."



An Nhược Thần: "..." Thật hay giả vậy?!



"Nếu viết không tệ, ta sẽ dẫn cô cưỡi ngựa đi chơi tiết Thanh Minh."



An Nhược Thần: "!!!!!!" Thật hay giả thế?!



***



Hai ngày nay An Chi Phủ ủ ê mặt mày, ông ta đi tìm bằng hữu bàn chuyện thương bạc ti, nhưng không ai có ý kiến gì hay, nghe thấy tin ai ai đều tự lo cho mình. Muốn đến nha môn kiểm tra xem kết quả điều tra có những gì rồi, kết quả lại thất vọng chán nản đi về. Nói thái thú đại nhân rất coi trọng vụ án lần này, đích thân đốc thúc, nghiêm ngặt thẩm tra những chi tiết nhỏ, không ai dám báo tin tiết lộ về vụ án với người ngoài cả. An Chi Phủ hạ quyết tâm hay là đi tìm Tiền Bùi, kết quả mấy câu nói của Tiền Bùi đã đuổi hắn đi: "Nếu có chuyện gì, liệu ta có thể không báo với ông sao?"



An Chi Phủ tìm An Vinh Quý và Đàm Thị bàn bạc, bây giờ không có ý hay, Đàm Thị liền bảo hay cứ để An Nhược Hi đến tìm An Nhược Thần cố ý gợi chuyện, nếu nàng ta có lòng muốn hại nhà mình, nhất định sẽ đi hỏi xem liệu có điều tra đến án ngọc thạch không. An Chi Phủ giận dữ: "Nó mà biết thì phải làm thế nào hả, nếu đã rắp tâm muốn hại chúng ta thì dù không tra được, nó cũng sẽ chủ động nhét chuyện này vào. Chẳng lẽ chúng ta còn phải để Hi Nhi đi nhắc nhở nó sao?"



An Nhược Hi cảm thấy cơ hội thích hợp, liền nhỏ giọng thưa: "Nữ nhi, nữ nhi có chủ ý này."



Mọi người quay đầu sang trừng nàng. An Nhược Hi suy tính trong lòng, nếu nàng có thể gỡ khó khăn cho nhà vì chuyện này, về sau ắt mọi người sẽ coi trọng ý kiến của nàng, vậy thì chuyện hôn sự cũng có thể nói.



"Chuyện là thế này, không bằng cha cáo trạng trước đi." Nàng nói lại một lần những lời An Nhược Thần đã nói, cộng thêm phân tích dùng khuyến khích của chính mình.



An Nhược Phương ngẩn người, nghiền ngẫm.



Đàm Thị la lên: "Ý kiến này hay lắm. Thái thú đại nhân điều tra Lưu Đức Lợi, đang rầu không có nhân chứng tố cáo. Những người đó ai ai cũng sợ bị trách tội chuyện mình hối lộ nên toàn rụt đầu rụt cổ. Nhất định là thái thú đại nhân mong đợi có nhân chứng giúp đỡ, lúc ấy mới có danh mục nghiêm trị Lưu Đức Lợi, đưa viên quan mới mình đã bố trí lên."



An Vinh Quý cũng nói, chi bằng cứ đến nha môn hỏi thăm xem có bao nhiêu người chịu ra mặt tố giác, thái thú đại nhân thấy chuyện này thế nào, nếu có lợi thì dù chịu thiệt thòi cũng không sao. Lại nói mình khi ấy là bị ép, cũng là người bị hại. Mà như thế cũng không dính dáng gì đến Tiền Bùi, sau này bất kể thế nào, cũng không đắc tội với hắn.



An Chi Phủ thấy có lý, liền phái An Bình đi một chuyến đến nha môn. Sau khi hỏi thăm thì được biết đúng là như vậy, không một thương nhân nào dám đi làm chứng Lưu Đức Lợi, lúc này thái thú đại nhân không thiếu vật chứng, nhưng nhân chứng chẳng có mấy ai. Chỉ là thái thú đại nhân cũng không sầu lắm, riêng vật chứng đã đủ định tội rồi, không ai trong đám người kia chạy thoát được cả.



An Chi Phủ nghe thấy thế, cuối cùng hạ quyết định. Lẫn trong đám người không chạy thoát được kia, thà chi bằng mạo hiểm giành chạy trước.



***



Hôm nay An Nhược Thần nhốt mình trong phòng rất lâu, đang viết công hàm báo cáo cho Long Đại. Tướng quân đại nhân thật đúng là làm quan lâu quá rồi, chuyện gì cũng không muốn trao đổi trực tiếp mà cứ thích xem văn thư. Mới đầu nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện, không phải nói võ tướng đều nôn nóng sao, nghe quan văn do bên trên phái đến nói một đống lời dài dòng, nhất thời vỗ một chưởng sập quân trướng.



Được rồi, đó là chuyện do thuyết thư tiên sinh chế, nàng biết. Sau khi tự mình biên hai cuốn sách, nàng cũng thấy không có gì là khó. Chỉ là phải viết học cưỡi ngựa thế nào thì lại khá nan giải.



Cuối cùng An Nhược Thần viết thẳng ra, nhạt nhẽo viết lại quá trình. Thuận tiện cảm tạ chúng vị đại nhân đã hướng dẫn cho nàng. Viết xong lại nghĩ, công hàm báo cáo công vụ đều là hình thức, mặc kệ nó đi, tướng quân chỉ lấy nó để trêu nàng mà thôi. Sau đó nàng cầm công hàm báo cáo chuẩn bị đến phòng tướng quân giao thì dọc nửa đường lại gặp tướng quân, hắn đang nói chuyện với trưởng sử Lý Minh Vũ, dường như đang giao phó chuyện gì đấy. Lý Minh Vũ cung kính lắng nghe.



Theo bản năng, An Nhược Thần lắc mình trốn vào một rừng cây nhỏ lén nhìn, tướng quân thật điển trai, càng nhìn càng thấy đẹp mắt. Dáng vẻ hắn mặc quan phục thật quá uy nghiêm, không cần làm gì, chỉ đứng ở đằng kia thôi cũng đã đủ đẹp như bức họa rồi. An Nhược Thần thở dài trong lòng, cũng không biết cô nương đứng cạnh tướng quân phải thế nào mới hợp với vẻ oai hùng anh tuấn của hắn.



Bất tri bất giác An Nhược Thần nhìn lén Long Đại hồi lâu, đợi khi Long Đại và Lý Minh Vũ đi đến nơi đang đứng, nàng mới giật mình nghĩ mình đã bị lộ rồi.