Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 71 :
Ngày đăng: 19:42 18/04/20
An Nhược Thần cưỡi Chiến Cổ chạy chậm cùng Long Đại hai vòng, bỗng nãy ra một ý, nói: "Tướng quân, chi bằng huynh dẫn tôi chạy trong thành một lúc đi, bây giờ đêm khuya vắng người, trên đường không có ai, chạy cũng dễ hơn. Không phải như thế sẽ tập cưỡi ngựa tốt hơn ở giáo trường ư?"
Long Đại quay đầu nhìn nàng, An Nhược Thần vội nở nụ cười lấy lòng, chỉ còn thiếu nước vẫy đuôi mà thôi. Đi đi đi mà, chúng ta ra ngoài đi.
"Được." Long Đại dẫn An Nhược Thần cưỡi ngựa ra khỏi lầu Tử Vân, đi quanh trong thành. Dọc đường đi để An Nhược Thần dẫn đường, nàng chọn đại lộ thẳng mà cưỡi ngựa chạy, khá là vui sướng. Tiếng vó ngựa lộc cộc kèm theo tiếng cười của tướng quân, ánh trăng sáng tỏ, đèn lồng hai bên đường chiếu rọi, hệt như mộng cảnh.
An Nhược Thần mỉm cười, cưỡi ngựa chậm lại, ngoảnh đầu nhìn Long Đại.
Nàng đi chậm Long Đại cũng đi chậm, hoàn toàn phối hợp với tốc độ của nàng.
"Thích lắm hả?" Long Đại hỏi nàng.
An Nhược Thần gật đầu.
"Nên điều quan trọng không phải là đi đạp thanh đúng không?" Long Đại nói, chờ nàng hỏi "vậy quan trọng là gì". Lúc ấy hắn sẽ trả lời nàng rằng...
"Tướng quân, huynh nhìn xem, vì sao không có chuông nữa?"
Long Đại sực tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh Đình Tùng ở đằng xa kia, quả thật không còn chuông ở bốn góc nữa rồi.
Long Đại khẽ cau mày, thúc vào bụng ngựa, nói với An Nhược Thần: "Đi xem thế nào."
An Nhược Thần thở phào nhẹ nhõm, thật tốt quá rồi, xoắn xuýt một ngày không biết nên nói chuyện chuông bị người ta lấy đi với tướng quân thế nào, vì nàng không cách gì giải thích được vì sao lại biết được chuyện ấy. Giờ tự tướng quân phát hiện, vậy thì dễ làm rồi.
Long Đại đến đình Đỉnh Tùng, đi một vòng thì phát hiện ra trong góc có người mai phục. Một bộ khoái trong đó thấy là Long Đại liền bước ra hành lễ trả lời. Long Đại nghe nguyên nhân xong liền để bọn họ tiếp tục theo dõi, còn mình đưa An Nhược Thần đến phủ thái thú.
Thái thú dc thấy Long Đại đến thăm như vậy thì giật mình. Sau khi nói rõ nguyên do sự việc với Long Đại thì đến lượt Long Đại giật mình. Là Lý Minh Vũ ư?
"Đúng là ta có dặn hắn đến lấy văn thư hồ sơ. Nhưng lúc tối khi hắn giao cho ta lại không nhắc gì đến chuyện đại nhân mời ta gặp mặt."
dc nói: "Nha sai dưới quyền ta nhìn thấy rất rõ, nói đúng là Lý Minh Vũ. Lý đại nhân thường xuyên qua lại nhà môn ta, nha sai kia biết hắn."
Long Đại trầm ngâm: "Có lẽ hắn cũng có cảnh giác. Hắn không dám báo chuyện đại nhân dặn dò, ắt sẽ nhanh chóng có hành động, nghĩ chỉ cần qua khoảng thời gian này là được."
"Người của tướng quân, nên do tướng quân tra xét."
Long Đại gật đầu: "Hẵng khoan bứt dây động rừng đã, ta sẽ phái người thầm điều tra kế hoạch và mục đích của hắn, phía đại nhân cứ tiếp tục theo dõi đình Đỉnh Tùng đi."
Đúng là một sư thái cố chấp.
Giải tiên sinh đi về phía tường viện lại gần chỗ cửa trước, am trước đóng chặt, dán thông báo am chủ ra ngoài hóa duyên không có ở đây. Giải tiên sinh không chút do dự tung người nhảy vào trong am. Hắn biết, trưa nay Tịnh Tâm sư thái sẽ không về.
Trong am vô cùng yên tĩnh, không có ai cả. Nhưng Giải tiên sinh vẫn bước đi nhè nhẹ, đi một vòng quanh hậu viện, hắn thấy ở hậu viện treo hai phúc đèn, ngẫm nghĩ một hồi.
Vừa quay đầu lại thì thấy trên mặt đất có vẽ ô vuông.
Lần này Giải tiên sinh hừ lạnh trong lòng. Trong những năm hắn tiếp xúc với Tịnh Duyên sư thái, nhưng cho đến bây giờ bà ta chưa từng vui đùa, chưa từng ăn Tết, cũng không thích đồ chơi, chứ đừng nói là để con của hương khách vẽ vời lung tung ở nơi hậu viện này.
Ni cô này không phải người đáng tin cậy. Hắn đã sớm có nghi ngờ trong lòng. Chắc chắn bà ta đã phản bội họ rồi. Hắn phải tìm được bằng chứng, để khi quay về Nam Tần cũng không phải là hai tay rỗng.
Giải tiên sinh ngó nhìn xung quanh, đi đến trước cửa sương phòng khẽ đẩy ra, cửa không cài then, vừa đẩy là mở ngay. Hắn đứng ở cửa nhìn một lúc, rất cẩn thận không bước vào ngay, hắn biết Tịnh Duyên sư thái rất thích bài trí cơ quan. Chỉ một cái nhìn cũng có thể thấy, trong phòng rất đơn giản, một bàn một giường, không có gì đáng để tìm tòi tra cứu.
Hắn lại đi thẳng một đường đến tiền viện, cẩn thận dò xét khắp nơi, thậm chí ngay đến cả đế Quan Âm ngồi cũng khám thử, nhưng không tìm được gì khác thường. Thế là hắn lại quay về hậu viện. Lần này hắn trông thấy tiểu trắc viện ở giữa hậu viện và tiền viện. Hắn lại gần nhìn, trên cửa có khóa xích, hắn kéo một cái, ổ khóa đã bị khóa rồi.
Tịnh Nhi ở trong phòng không có chuyện gì làm, đang mơ màng ngủ. Mỗi lần sư thái đi ra ngoài là cô bé lại bị giam trong phòng như thế này. Sư thái nói làm như vậy vì sự an toàn của nàng, mà trong lòng nàng còn cất chứa một bí mật, đương nhiên cũng cảm thấy như thế là an toàn.
Lúc này chợt nàng nghe thấy tiếng xích khóa bị kéo "lạch cạch", giật mình choàng tỉnh.
Tịnh Nhi chợt ngồi dậy. Động tĩnh này, không giống do sư thái làm.
Một tiếng "cộp" nhỏ vang lên, giống như có người buông lỏng tay, ổ khóa đập vào cửa. Tịnh Nhi hấp tấp bò dậy, kéo y phục đặt ở trên chăn khoác lên người, nhanh chóng xuống giường. Phản ứng đầu tiên khi vừa đặt chân chạm đất là chui xuống gầm giường, nhưng vào rồi mới phát hiện gầm giường quá cao, không che không cản lại được, nếu có người mở cửa thì chỉ cần nhìn một cái là thấy ngay.
Cô bé lại cuống quít bò ra. Nhớ lại cửa vẫn chưa cài then, bèn vội vã đi đến nhẹ nhàng cài then lại.
Lúc này lại nghe thấy hai tiếng "bịch" "bịch", hình như có người leo tường nhảy vào.
Có kẻ gian!
Tịnh Nhi bụm chặt miệng, hoảng sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Nàng nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không tìm được chỗ có thể ẩn thân trong căn phòng nho nhỏ này.
Ngoài nhà có tiếng bước chân, Tịnh Nhi nghe không rõ ràng lắm, nàng cũng không dám đến sát cửa nghe ngóng, sợ tạo ra tiếng động dẫn dắt sự chú ý của người ta. Nàng đứng sau cửa lưng dán vào tường, không dám cử động. Lúc này dù có muốn chui xuống gầm giường cũng không kịp nữa rồi.
Có lẽ người ở ngoài phòng đang kiểm tra viện tử, qua một lúc lâu sau mới bắt đầu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng này ra. Tịnh Nhi cắn môi, ngăn cản mình hét chói tai. Tim nàng đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch, nàng sợ tiếng tim đập lớn sẽ kinh động đến người ngoài nhà, nhưng càng sợ thì tim lại càng đập mạnh.