Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 80 :
Ngày đăng: 19:42 18/04/20
Trên núi, tại am Tịnh Tâm, An Nhược Phương cũng thả một ngọn đèn nho nhỏ. Không thể đến bờ sông, nàng chỉ có thể đặt vào trong chậu nước. Nguyện vọng phúc đăng là nàng nhờ sư thái viết giùm.
Mong cho mẹ được vui vẻ an khang.
"Tại sao lại là điều này?" Tịnh Duyên hỏi nàng.
"Ở trong nhà con, muốn vui vẻ an khang phải cần vận may." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhược Phương là sự hiểu biết không tương xứng với tuổi.
Tịnh Duyên không nói gì. Chỉ cùng nàng ngồi nhìn ngọn đèn nho nhỏ bập bềnh trong chậu nước.
"Sư thái, sư thái không cầu nguyện gì sao?" An Nhược Phương quay đầu sang nhìn bà.
"Ta không có nguyện vọng." Tịnh Duyên sư thái lạnh lùng nói.
An Nhược Phương nhìn bà ta, sau đó quay đầu đi nhìn đèn của mình, ai mà biết được, mỗi một người cũng nên có nguyện vọng chứ nhỉ?
Chợt lúc này Tịnh Duyên nói: "Cầm đèn của ngươi đi, mau quay về tiểu viện."
Giọng Tịnh Duyên vô cùng nghiêm túc, An Nhược Phương hốt hoảng, lật đật nghe lời cầm đèn lên chạy như bay về trắc viện, khép cửa lại, thổi tắt đèn đi, núp ở sau cửa nhìn.
Không nhìn thấy cũng chẳng nghe thấy được gì. Nhưng An Nhược Phương biết, nhất định đã có chuyện xảy ra rồi.
Tịnh Duyên hắt đổ chậu nước rồi dựng chậu dựa vào tường, sau đó mở cửa hậu viện ra, đứng ở cửa.
Một người đàn ông đang bước đến từ vườn rau. Dưới ánh trăng, gã dễ dàng cất bước, thấy phiến đá nằm chênh thì nâng chân bước qua. Gã chẳng màng đến Tịnh Duyên đang đứng ở cửa mà đi tới dưới gốc cây táo, cầm lồng đèn màu đỏ kia lên nhìn kỹ. Sau khi cất lại lồng đèn mới xoay người, quan sát Tịnh Duyên một hồi, rồi khẽ cười với bà ta.
Tịnh Duyên không cười. Bà ta cũng quan sát gã nam nhân này một phen, dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, chiều cao trung bình, mặt tròn. Bà ta không quen.
"Sư thái." Người nọ cất tiếng trước.
"Ngươi là ai?"
"Ta họ Giải."
Mặt Tịnh Duyên sư thái không cảm xúc, cũng không tiếp lời.
Người nọ nói nữa: "Sư thái có thích chuông không?"
"Không thích."
Người nọ cười rộ lên: "Quả nhiên sư thái giống hệt như hắn nói. Sư thái cảm thấy phải bao nhiêu chuông mới đủ vang?"
"Hai." Tịnh Duyên sư thái nhìn người này, phiến đá nằm chếch, đèn lồng dưới bóng cây, người này lần đầu tiên tới nhưng lại không hề xa lạ với những thứ này.
"Muốn hỏi sư thái một câu hỏi." Giải tiên sinh số hai nói.
"Ta chỉ quan tâm đến giết người, không trả lời gì cả."
Hắn thô lỗ đẩy mạnh cửa phòng đi ra, Tạ Cương cũng đi theo. Vừa ra khỏi cửa thì đã bị Long Đại cản lại. Long Đại quay đàu nghiêm nghị quát: "Ngươi không cần đi theo, tự mình suy nghĩ cho kỹ, đến lúc ta về sẽ xử lý ngươi."
Nhiệm vụ mật thám xảy ra bất trắc, Tạ Cương không thể đổ trách nhiệm cho ai khác được, hắn quỳ một chân xuống, trầm giọng nói: "Thuộc hạ biết tội rồi."
Mấy vệ binh cách đó không xa thấy tình cảnh này, kinh hãi há to miệng, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Long Đại quay về phòng mình, lật xem hồ sơ được đặt trên bàn từ sau khi mình đi, không có chuyện gì đặc biệt khẩn cấp cả. Thế là hắn gọi đội vệ binh đến, chuẩn bị lên đường tới phủ thái thú.
An Nhược Thần lén lút đứng chờ ở bên tường. Nàng nghe được tin tướng quân vừa về lại phải ra ngoài, vội vã chạy như bay đến, tướng quân gấp gáp như thế, nhất định là có chuyện khẩn cấp rồi, không thể làm chậm trễ chính sự của tướng quân được, đương nhiên cũng không được chậm trễ việc nàng nhìn hắn đâu. Mấy ngày từ biệt này, đúng là nhớ quá.
Long Đại bước đi, chượt thấy bên ven đường có người nửa nấp sau tường, duyên dáng đứng đấy.
Bước chân của Long Đại vẫn không ngừng, nhưng lại rẽ phải đi về phía đó. Vệ binh sau lưng cũng không phản ứng kịp, theo tướng quân rẽ phải. Dù tướng quân có muốn dẫn bọn họ đụng tường thì bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà đụng.
An Nhược Thần nhìn đội ngũ chỉnh tề khí thế kéo nhau đến chỗ nàng đang đứng, hoảng hốt suýt nữa thì xoay người chạy.
Không phải tính nhìn chàng nhiều thêm sao, tướng quân chàng dọa người như vậy có hợp không?
Long Đại thấy vẻ mặt của An Nhược Thần mới nhớ ra sau lưng còn có một đoàn đuôi dài. Hắn giơ tay phải lên ra hiệu, đội ngũ vệ binh sau lưng dừng lại.
Rồi sau đấy An Nhược Thần càng sợ hãi hơn. Bởi vì Long Đại cứ thế bước đến ôm nàng vào lòng ngay trước mặt đội vệ binh.
Lúc này có muốn chạy cũng chẳng kịp nữa rồi. An Nhược Thần thầm thở dài, tướng quân à, còn không bằng chàng cứ để họ đi tiếp. Tình hình này bây giờ cứ hệt như cố ý dẫn bọn họ đến xem vậy.
"Ta đến phủ thái thú." Long Đại nói bên tai An Nhược Thần.
Nghe thấy giọng hắn, bao oán trách trong An Nhược Thần đều biến mất cả. Dường như tướng quân có vẻ mệt. Dù sao nàng cũng vùi đầu vào ngực Long Đại rồi, không thấy được biểu cảm của chúng vệ binh, nên chắc có thể lén ôm lại hắn nhỉ.
An Nhược Thần vòng tay ôm lấy eo Long Đại, cảm giác được Long Đại sờ đầu nàng.
Tim An Nhược Thần đập thình thịch, bất giác cười ngốc nghếch.
Long Đại buông nàng ra, nàng cũng nhanh chóng buông Long Đại, sau đó xoay người chạy đi, đến khóe mắt cũng chẳng dám liếc nhìn đội vệ binh, chạy hệt như chạy thoát thân, tốc độ kia có thể sánh ngang với gió.
Không thấy không thấy, bọn họ không thấy. An Nhược Thần cách ra xa, nhìn quanh bốn bề vắng lặng, lúc này mới che mặt lại. Sau khi lén cười ngốc nghếch thì hít sâu mấy hơi, tính giảm nhiệt độ trên mặt xuống, chợt nhớ ra Long Đại đã nói.
"Ta có dự cảm xấu, nên phải nắm chặt thời gian gần gũi với nàng nhiều hơn."
Dự cảm của Long Đại đã trở thành sự thật.
Tin tức bên phía thái thú Diêu Côn vô cùng tệ.
Trước đó sứ đoàn Đông Lăng đã nói làm khách ở quận Mậu, sang năm mới sẽ lên kinh gặp hoàng đế Đại Tiêu, nhưng không ngờ trước đêm giao thừa đã bị tập kích. Bảy người chết chín người bị thương. Trong danh sách bảy người chết đó, có hai sứ thần nam Tần. Sát thủ tập kích bọn họ khoảng chừng trên dưới mười người, che mặt mặc quần áo đen, nói giọng khẩu âm Đại Tiêu. Có hai người bị giết, còn lại chạy trốn cả.
Sứ đoàn Đông Lăng vừa khiếp sợ lại tức nhận, sang ngày hôm sau liền đem thi thể về lại Đông Lăng. Ngày hôm đó Sử Bình Thanh truy xét hung thủ, nhưng không có kết quả.