Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 89 :

Ngày đăng: 19:42 18/04/20


Tiền Thế Tân vừa quay về huyện Phúc An, càng nghĩ càng cả giận. Muốn tìm Tiền Bùi chất vấn, nhưng hai ngày liền đều bị Tiền Bùi cản ở ngoài cửa. Tiền Thế Tân cũng không dám ép quá mức, hắn biết tính khí của cha ruột mình, nếu ngươi ép đến đường cùng, ông ta sẽ nổi khùng lên đập phá lên cho ngươi nhìn. Thật đúng là khi đã điên lên thì chẳng màng điều chi. Nay thế cục căng thẳng, hắn cũng không muốn có thêm rắc rối. 



Tiền Thế Tân dặn người trong phủ Tiền Bùi coi chừng lão, nếu có động tĩnh gì thì mau chóng đến báo. Nếu để mặc lão gia làm chuyện hồ đồ mà các ngươi không báo, thì cứ chờ vào ngục chịu khổ đi.



Tiền Thế Tân về lại phòng ngủ, miên man nghĩ ngợi nên tìm thời cơ tốt để nói chuyện này với Tiền Bùi. Lão phải nhẫn nhục ở phủ thái thú, nghĩ chắc bây giờ có nói gì chắc cũng sẽ không nghe lọt. Tiền Thế Tân vừa vào phòng thì phát hiện trong phòng có người ngồi.



Tiền Thế Tân ngẩn ra, khi kịp phản ứng lại thì vội gọi: "Giải tiên sinh."



Giải tiên sinh dứt khoát hỏi: "Nghe nói ngươi với cha ngươi gặp phải rắc rối? An Nhược Thần nói các ngươi là mật thám, bảo thái thú đại nhân theo dõi nhất cử nhất động của các ngươi sao?"



Tiền Thế Tân mau chóng nói: "Lời của nàng ta không phải thế. Chẳng qua là mượn cớ để nói chuyện của mình mà thôi, muốn uy hiếp phụ thân ta, để ông ấy đừng tính kế với tỷ muội các nàng nữa. Chuyện này phải trách ta, không thể quản thúc phụ thân tốt. Ông ấy giẫm phải đinh ở An gia, cứ thế ghi thù, luôn nghĩ cách đối phó An Nhược Thần và tìm tứ muội về, báo thù trả nhục. Ta sẽ khuyên giải ông ấy, không để ông ấy có chấp niệm như thế nữa."



"Ừ." Giải tiên sinh gật đầu, hỏi lại: "Vậy đã tra ra được tung tích của An Nhược Phương chưa?"



"Vẫn chưa." Tiền Thế Tân suy nghĩ rồi giải thích: "Phụ thân ta cũng không biết chuyện chúng ta đang làm, ông ấy nói An Nhược Phương còn sống chỉ vì để dụ An Nhược Thần cắn câu, chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp thôi." Mấu chốt là, tuy là cha con, nhưng hắn cũng không hề tiết lộ bất cứ tin tức tình báo nào.



Cũng may Giải tiên sinh không để ý, gã chỉ quan tâm một vấn đề khác: "An Nhược Thần đột nhiên lắc mình biến thành thê tử hứa hôn của Long Đằng, trong này có mấy phần thật giả chứ, có lẽ là thuận nước đẩy thuyền, gậy ông đập lưng ông. Vẫn nên coi chừng động tĩnh ở chỗ nàng ta. Tội mật thám này, liệu mở miệng nói là có thể dàn xếp sao?? Nàng ta chỉ vô tâm hay đã phát hiện được gì rồi, không nên xem nhẹ."



Tiền Thế Tân mới vội nói: "Cô nương này hành sự đúng là quá trớn, lúc trước Mẫn công tử cũng biết. Nàng ta đào hôn thì thôi không tính, vậy mà dám vác xác bị thương chạy đến nha môn, ăn nói bậy bạ, kéo người chết chịu thay tội nói dối, còn cố chui vào lầu Tử Vân cho bằng được. Lúc ấy chúng ta còn từng bàn bạc, Long tướng quân nhìn nàng ta với con mắt khác, đặc biệt cân nhắc, cũng không biết có nội tình gì không."



"Nên nhất định phải cảnh giác, có lẽ con người Long Đằng còn quỷ kế đa đoan hơn chúng ta nghĩ nhiều. Hắn dụng binh như thần, từ khi vào thành Trung Lan đã bắt đầu nghĩ xem nên đối phó với Nam Tần như thế nào, tốn chừng đó thời gian và sức lực để giúp một cô nương bình thường, có lẽ đã sớm có bố trí rồi. Chuyện An Nhược Phương còn sống này là do An Nhược Thần tự nói ra, sau đó lắc mình một phát nàng ta liền biến thành phu nhân tướng quân lương lai, thời cơ cũng quá trùng hợp đấy."



"Ý của tiên sinh là, không nên phí sức tìm kiếm An Nhược Phương nữa?"



"Có lẽ giờ phút này An Nhược Thần và Long Đằng đang chờ có người tìm An Nhược Phương cho, thấy được động tĩnh là sẽ có cơ hội lần ra manh mối, nói không chừng An Nhược Thần đang đợi người đưa An Nhược Phương ra để thỏa hiệp với nàng ta đấy. Nàng ta không nén nổi tức giận, ngươi không cảm thấy thế sao?"



"Tiên sinh nói rất phải." Tiền Thế Tân phụ họa.



"Tạm thời dừng để ý đến An Nhược Phương, cũng chớ quản chuyện cha ngươi nữa, lão muốn hoang dâm làm loạn thì cứ để lão phá. Mật thám sẽ không làm ra chuyện khác người như thế đâu, trong đầu Diêu Côn biết rõ. Chuyện này sẽ không bị oan đâu. Chỉ cần trong lòng cha ngươi hiểu rõ, không để dính dáng đến ngươi là đủ rồi. Ngươi cứ ra vẻ khiển trách lão đi, như thế người bên ngoài sẽ đều nghiêng về phía ngươi. Lúc trước lão thế nào thì giờ thế ấy, như thế mới không bị nghi ngờ gì. Nếu không bị An Nhược Thần khích bác mấy câu, các ngươi đột nhiên an phận thủ thường thay đổi dáng vẻ, thế mới là trong lòng có quỷ đấy."



Tiền Thế Tân gật đầu: "Được, ta sẽ có chừng mực, cũng sẽ nói với phụ thân." Rồi hắn dừng lại, hỏi: "Nay Long Đằng và An Nhược Thần thành ra như thế, chẳng lẽ chúng ta không nên có đề phòng gì khác sao? Không thể làm lớn tìm An Nhược Phương để lại manh mối, nhưng cũng nên sắp đặt vài thủ đoạn kiềm chế An Nhược Thần mới phải."



"Chuyện này ta tự có sắp xếp, ngươi không cần phải để ý. Lúc này có chuyện quan trọng hơn, ta đến chủ yếu cũng vì chuyện này."
"Cũng không hẳn thế." Giọng của Tịnh Duyên sư thái vô cùng lạnh lùng, "Gần đây có chút chuyện phiền phức, chúng ta phải cẩn thận xử trí, thời gian này cứ tạm thế đã, đợi tình thế rõ ràng hơn, ta sẽ giết chết tên Tiền Bùi kia. Như thế tạm thời sẽ không có ai uy hiếp ngươi. Nếu ta vẫn còn sống, sau này ngươi gặp phải chuyện gì cứ nói với ta, ai bắt nạt ngươi, ta liền giết kẻ đó."



An Nhược Phương cả kinh không nói nên lời.



Tịnh Duyên sư thái nhìn nàng, lại nói: "Không việc gì phải sợ. Dù sao con người cũng phải chết. Người hại ngươi không chết thì cuối cùng bản thân cũng sẽ chết. Chết không phải là tệ nhất, mà điều tệ nhất chính là phải chịu đựng đau khổ khi còn sống, thà như vậy, vì sao không để những kẻ ác kia chết đi?"



An Nhược Phương không tiếp lời nổi.



***



Long Đại và Hoắc Minh Thiện đều không biết chuyện Tạ Húc truyền tin không thành, chỉ biết là ba ngày sau, binh tướng thuận lợi hộ tống Tạ Húc đã quay về báo, đã bình an tiễn Tạ Húc đến biên giới Nam Tần. Tạ Húc đã cải trang xong xuôi, đến thành Đô Nam Tần.



Cuối cùng Hoắc Minh Thiện cũng thở phào nhẹ nhỗm. Tuy trên đường đến thành Đô nguy hiểm trùng trùng, nhưng dù sao cũng đã thuận lợi hoàn thành bước đầu tiên.



Long Đại thu xếp để Hoắc Minh Thiện nghỉ ngơi trong doanh trại, tỏ ý bản thân sẽ về thành Trung Lan trước để bàn chi tiết chuyện này với thái thú Diêu Côn, "Tất nhiên phải gióng trống khua chiêng dùng lễ dành cho sứ thần để đón tiên sinh vào thành, như thế triều đình quý quốc mới có thể tin chuyện này được. Nếu không chỉ dựa vào thư, e rằng cũng không đủ."



Hoắc Minh Thiện cảm thấy có lý, vạn sự kính nhờ Long Đại.



Khi Long Đại quay về gặp Diêu Côn, An Nhược Thần lại bị An Nhược Hi tìm đến cửa.



An Nhược Thần cứ tưởng An Nhược Hi lại đến trách móc chuyện hạ độc, vừa định giải thích trấn an đôi ba câu thì An Nhược Hi đã kích động siết chặt tay nàng: "Tỷ tỷ, có người đến nhà xin cưới ta!"



Đúng là khiến người ta quá bất ngờ. Hẳn có lẽ không phải là nhà có tiếng xấu, nếu không An Nhược Hi cũng không thể có phản ứng như thế.



"Là Tiết lão gia ở thành Đông, tỷ tỷ có ấn tượng không?"



An Nhược Thần gật đầu: "Danh tiếng của Tiết lão gia còn tốt hơn cha rất nhiều. Không phải ông ấy với cha luôn không hợp nhau sao, sao lại đến cầu hôn rồi?"



"Là thế này." Hai mắt An Nhược Hi lấp lánh, tích cực giải thích tình hình: "Năm nay công tử nhà ông ấy mười sáu, chỉ nhỏ hơn ta một tháng, từ nhỏ cơ thể đã không tốt, có cao tăng nói hắn không sống qua nổi mười năm. Tiết lão gia mới cuống cuồng. Ông ấy cũng giống thái thú đại nhân, không cưới thiếp thất mà chỉ có một vị phu nhân, Tiết công tử là con trai độc nhất, là mối phiền lòng trong tay bọn họ. Nghe nói mạng của con trai độc nhất không còn bao lâu, thế là vội vàng tìm cao tăng phê mệnh, muốn tìm cách phá giải. Cao tăng đã tính rồi, bảo là phải cưới một người có bát tự tương thích để cứu hắn, như thế mới có cơ hội. Tiết gia đi hỏi khắp nơi, cuối cùng hỏi thăm đến chỗ ta, mà bát tự của ta, vừa vặn thích hợp."



An Nhược Thần không bình luận, mấy câu như bát tự tương thích đó chỉ là lừa bịp vô căn cứ. Người ta bệnh nặng sức yếu, cha mẹ sốt ruột, đương nhiên mới vái tứ phương tìm người chữa bệnh, cô muội muội ngốc này của nàng bị chọn trúng, rốt cuộc có gì mà hưng phấn như thế?