Đôi Mắt Của Hầu Gái
Chương 23 :
Ngày đăng: 18:21 19/04/20
Tháng 12, tháng của cái lạnh, mọi thứ dường như càng trở nên ảm đạm hơn. Cậu
cả bận rộn với công việc sau khi được thăng chức, cô ba sắp cưới nên
cũng bận rộn chuẩn bị cùng chú rể. Cậu út bận làm đồ án tốt nghiệp nên
thường xuyên không ở nhà, chỉ có cậu hai là vẫn vậy, cậu không lui tới
các quán bar nhiều như trước, cậu tập trung vào giúp bà chủ quản lý công việc, thời gian rảnh, cậu chỉ ở trong phòng, thỉnh thoảng lại xuất
ngoại. Không khí trong nhà càng ngày càng rệu rã, chỉ có mấy cô hầu gái
ngày ngày ra vào đụng mặt nhau.
-An Ninh…..
-Hả…-Tiếng gọi của Huệ Ân khiến An Ninh giật mình.
-Đang nghĩ cái gì mà thừ người ra vậy?
-Không có gì.
-Không khí trong nhà dịp cuối năm sao lại buồn vậy chứ.-Huệ Ân thở dài.
-Thì ai cũng có việc phải lo nên không có người ở nhà là đúng rồi.
-Cậu cả, cô ba thì không nói, cậu út cũng vậy, nay ở nhà, mai ở Mỹ, đi
đi về về chóng cả mặt. Lại còn thêm vị tiểu thư nhà họ Hà nữa chứ, cứ
bám cậu út như đỉa.
-Tiểu thư họ Hà?
-Đúng đấy, từ buổi parti lần trước, cô ta cứ tới nhà ta suốt, bám cậu út như đỉa. Lúc đó, cậu cùng cậu hai đi Singapo nên không biết đâu.
Đúng là cô không biết thật, kể từ lần đó, cô chưa có cơ hội ngồi nói
chuyện với cậu út, chỉ là găp nhau trong nhà chào hỏi nhau rồi lại đường ai nấy đi. Vì quá bận rộn chăm sóc cậu hai nên cô cũng xao nhãng về cảm xúc của cậu út.
-Hiện tại tớ đang rất nhàn dỗi, cậu còn được cậu hai cho đi lung tung,
như tớ này, chỉ có ở nhà, cậu út lúc nào cũng tự làm tất cả.
-Cậu út từ trước đã vậy rồi mà..-An Ninh cười trừ.
-Cậu thì sao? Cậu hai tốt với cậu chứ? Còn hành hạ cậu như trước không?
-Cậu hai, tôi biết phận tôi tớ của tôi không nên can thiệp vào đời sống
riêng tư của cậu, nhưng cậu nên nghỉ ngơi thì hơn, tôi nghĩ việc mua mấy thứ đồ đó là không cần thiết….
-Cô nói gì vậy An Ninh, thứ đồ gì không cần thiết, tôi thấy nó càn thiết đó chứ, dù gì, trong đêm đầu tiên của các cô gái, cũng nên có một bộ đồ đẹp và gợi gảm.
An Ninh tá hỏa, cô bực tức vì những lời lẽ quá tự nhiên có phần sỗ sang của cậu hai.
-Cậu ở trong nước đã đành, tôi không có ý muốn xen vào việc này, nhưng,
những cô gái trong trắng như vậy, cậu cũng muốn cướp đi đêm đầu tiên của họ sao, nhất là những cô gái nơi xứ lạ này….
-Cô nói cái gì thế hả An Ninh, tôi không hiểu ý cô.-Cậu hai ngạc nhiên.
-Thì…thì là ý đó đó….cậu lại định qua đêm với những cô nàng người Nhật sao? Tôi nghĩ, cậu nên đợi đến lúc về nước thì hơn.
Cậu hai phá lên cười, cậu bóp hai thái dương rồi thở dài ngao ngán.
-Đúng là cô nhớ dai thật, nhưng lần này cô đoán trật lất rồi nhé, tôi
muốn cô giúp chọn cho Thiên Mai một bộ đồ ngủ để nó mặc trong đêm tân
hôn, vì mấy bộ lần trước cô chọn khá đẹp nên tôi mới nhờ cô. Vậy mà cô
lại hiểu theo ý gì vậy.
An Ninh xấu hổ không để đâu cho hết, cô cúi mặt xuống bước ra khỏi phòng nhưng bị cậu hai gọi giật lại..
-Ah….tiện thể tìm cho mình một bộ đồ đẹp vào nhé, coi như là quà giáng
sinh của tôi, tôi thấy hơi mệt nên không thể đi cùng cô được.
-Cậu mệt sao? Cậu đau ở đâu, để tôi đi mua thuốc.-An Ninh lo lắng.
-Không, chỉ là mấy hôm này không được ngủ, nên tôi muốn ngủ một giấc
thôi, cứ đi chơi thoải mái đi nhé, khi nào về mua giùm tôi một chiếc
Humberger là được, cô nhớ vị tôi thích ăn rồi chứ. Cứ tùy ý chọn đồ gì
mà cô thích, không cần quan trong giá cả đâu, bà cô tiết kiệm ah.
An Ninh gật đầu, cô cất cẩn thận chiếc thẻ vàng lấp lánh vào trong túi rồi bước ra khỏi phòng.