Đôi Mắt Của Hầu Gái

Chương 34 :

Ngày đăng: 18:21 19/04/20


Trong phòng kín tại một khách sạn sang trọng.



-Chào ông.



-Chào cậu.



Hai vị giám đốc bắt tay nhau rồi cùng ngồi xuống.



-Hôm nay ông cũng tới một mình, dường như ông luôn tự mình làm mọi việc.-Cậu nhấp môt ngụm rượu nhỏ trong lúc hỏi ông giám đốc.



-Ai mà chẳng cần có trợ thủ, tôi cũng không ngoại lệ, chỉ lát nữa thôi, cô ấy sẽ tới đây, cô ấy đang giúp tôi vài việc.



Cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn diễn ra tốt đẹp trong lúc dùng bữa

trưa và đợi An Ninh tới. Cậu xin phép ông giám đốc ra ngoài một lát để

nghe điện thoại…Đi ngang qua đại sảnh cậu bất chợt đâu phải một cô gái,

đống giấy tờ trên tay cô rớt xuống sàn tung tóe



…………..



-Xin lỗi, tôi không chú ý….-Người đàn ông va phải cô dường như đnag nghe điện thoại nên không để ý những lời cô nói. Anh ta chỉ lặng lẽ nhặt vội xấp tài liệu lên đưa cho cô rồi đi nhanh về phía cuối sảnh. Cái dáng từ đằng sau ấy thật quen thuộc, đôi chân dài, dáng đi vội vàng đó đã quá

quen thuộc với cô. Hai năm qua cô vẫn không thể nào quên được nó.



Cộc…cộc…..



Cô gõ cửa phòng rồi bước vào, ông giám đốc đang ngồi đối diện với một vị khách. Cô cúi chào vị khách và được ông giám đốc giới thiệu là thư ký

của giám đốc bên đối tác. Cô bắt tay vị thư ký rồi trao tập tài liệu cho ông giám đốc.



-Xin lỗi mọi người, do đường tắc nên tối tới hơi muộn.



-Không sao, mọi thứ vẫn chưa bắt đầu mà – Vị thư ký thoải mái nói.



-Cô có muốn dùng gì không An Ninh, cậu giám đốc vừa ra ngoài có chút chuyện, tôi gọi cho cô một tách cacao nóng nhé.



Ông giám đốc luôn rất hiểu cô, hai năm qua nếu không có ông cưu mang cô, coi cô như con gái thì giờ đây không biết cô ra sao. Mọi sở thích cũng

như tích cách của cô ông điều hiểu rõ và cô cũng vậy, đối với cô ông

không chỉ là ân nhân mà ông còn giống như một người chú, một người cha

hết mực chăm sóc đứa con gái yếu ớt của mình. Vợ ông đã qua đời từ rất
-Giám đốc Lưu hỏi gì? Tôi không hiểu.



-Đừng nói với anh bằng cái giọng đó và cũng đừng gọi anh như thế. EM có

biết hai năm qua anh đã tìm em như thế nào không?-Cậu nắm lấy vai An

Ninh.



-Tôi không biết anh đang nói về ai, nhưng chắc chắn anh đã nhầm người rồi.-An Ninh cố vùng vẫy ra khỏi bàn tay của cậu hai.



-Em là ai anh còn không biết sao? Em cao bao nhiêu, giọng nói em thé

nào? Cái tên của em, làn da, đôi môi….và nhất là đôi mắt của em…dù em có lướt qua anh, anh cũng không bao giờ nhầm em với người co gái khác.



-Anh làm ơn buông tôi ra, giữa chúng ta chẳng còn gì cả, dù tôi là ai,

tôi sống ở đâu cũng đâu lien quan gì anh. Đừng dùng những lời lẽ đó để

đánh lừa những cô gái, nó không có tác dụng với tôi đâu.



-Em nói dối, em không thể quên được anh, anh vẫn còn yêu em, yêu em rất

nhiều, vì thế em không thể quên được anh đâu An Ninh ạ.-Cậu hét lớn vào

mặt An Ninh.



-Bỏ tôi ra, anh làm tôi đau đấy, bỏ tôi ra….



An Ninh cố gắng vùng vẫy nhưng không tìa nào thoát ra khỏi cánh tay rắn

chắc của cậu…cậu đẩy cô vào tường, gì chặt lấy tay cô. Cậu áp sát gương

mặt cậu vào gượng mặt cô…hơi thở và mùi hương trên cơ thể cậu khiến cô

càng trở nên hồi hộp.



-Em vẫn không hề thay đổi An Ninh ạ, kể cả gương mặt em, đôi mắt cũng như hương thơm trên cơ thể em.



-Tránh xa tôi ra, nếu anh không muốn tôi khinh bỉ anh thì xin anh, buông tôi ra.- An Ninh cố gắng giữ bình tĩnh và nói với cậu bằng giọng nhẹ

nhàng nhất.



Cậu nhìn vào mắt cô, dù cho đôi mắt ấy vẫn như xưa nhưng có điều gì đó

đã thay đổi, nó toát lên vẻ dứt khoát, sự sắc bén cũng như thái độ bình

tĩnh. Nó khiến cậu chùn bước, cậu biết cậu nên dừng ở đó nếu không muốn

hận thêm hận, cậu từ từ buông tay An Ninh ra. Cô vụt chạy, chạy trốn

khỏi quá khứ, chạy trốn khỏi cảm xúc và cả sự đê mê mà cô vẫn giữ nguyện cho cậu.