Đôi Mắt Của Hầu Gái
Chương 4 :
Ngày đăng: 18:21 19/04/20
Cuộc sống của một hầu gái trong cô tưởng tượng giống như quản gia Chu…được
tôn trọng, được tín nghiệp và có gì đó uy nghiêm. Nhưng ngay lúc này
đây, cô đang phải làm cái trò ngu ngốc nhất hành tinh.
Tiếng động vẫn phát đều đều trong căn phòng sang trọng của cậu hai. Đã
ba đêm rồi cô không được ngủ, vì cô là hầu gái nên tất cả những gì chủ
nhân nói đều là mệnh lệnh. Ngay cả việc đứng ngoài cửa canh cho cậu ấy
âu yếm các cô gái trong phòng. Gia quy của gia đình không cho phép đưa
người lạ vào nhà mà chưa được cho phép của bậc trên. Nhưng bằng cách nào đó, các cô gái chân dài kia vẫn lọt được vào phòng cậu hai và luôn ở
lại qua đêm.
An Ninh tựa vào tường…đúng là thức đêm mới biết đêm dài. Ban ngày thì bị coi như người sai vặt, lấy hết cái nọ đến cái kia, mua hết thứ này đến
thứ khác. Ban đêm thì làm chú lính chì dũng cảm canh gác cho sự thác
loạn của chủ nhân. Bóng tối bao trùm tất cả như đang dần lấy đi sức lực
của An Ninh…Cô thở dài một cái rồi quay sang nhìn cánh cửa phòng của Huệ Ân, nó đã tắt đèn từ lúc nào, cô ấy chắc nhàn lắm, không phải trực ca
đêm như An Ninh. Rồi An Ninh nhìn qua phòng cậu út, vẫn còn ánh đèn hắt
qua khe cửa, cậu út vẫn chưa ngủ…mấy đêm nay cô luôn để ý, đèn phòng cậu út thường tắt rất muộn, dường như khi mặt trời ló rạng nó mới tắt. Cậu
cũng là một người ngủ muôn chăng? Cô tò mò một hồi rồi nghe thấy tiếng
bộ đàm réo gọi…
An Ninh bước vào phòng cậu hai. Quần áo vất lung tung, bừa bãi, dải từ
ngoài cửa vào tới giường. Trên giường là đôi nam nữ đang quằn quại trong vũ điệu cuồng nhiệt của dục vọng….An Ninh quay mặt đi chỗ khác…cô không muốn nhìn thấy cảnh khiến cô bẩn mắt này.
ngoài cửa vào tới giường. Trên giường là đôi nam nữ đang quằn quại trong vũ điệu cuồng nhiệt của dục vọng….An Ninh quay mặt đi chỗ khác…cô không muốn nhìn thấy cảnh khiến cô bẩn mắt này.
-Cậu hai có gì dặn dò ạ?
-ĐÚng lúc lắm..-cậu đứng đậy, quàng chiếc áo lông dài lên người rồi tiếng lại gần phía An Ninh.
An Ninh thấy hơi sợ nên lùi lại một bước…
-Tôi đang khát…pha rượu cho tôi.
An Ninh cúi đầu kính cẩn ròi đi tới kệ đựng rượu phía trong…Cô gái lõa
thể kia không them mặc gì, cứ như vậy chạy lại phía cậu hai…
-Anh có cô hầu gái dễ bảo ghê…
-Tất nhiên…đó là quy gia của nhà anh mà…tất cả hầu gái…đều phải phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân.
-Vậy sao? Vậy nếu anh nhàm chán, hay muốn làm tình…thì có thể gọi cô hầu gái…..này đúng không?
An Ninh đứng gần đó, nghe thấy hết mọi chuyện. Cô cảm thấy lòng tự trọng bị xúc phạm ghê gớm…Chứ hầu gái dường như bị đẩy xuống thành lô lệ từ
lúc nào….Cô cố lấy lại bình tĩnh, mang hai cốc rượu về phía cậu hai rồi
từ tốn nói.
từ tốn nói.
-Rượu của cậu đây. Cậu có gì căn dăn nữa không ah?
Cậu hai uống một hơi cạn cốc rượu, cậu đẩy cô gái đang trên lòng mình ra rồi tiến sát mặt về phía An Ninh.
-Không, em yêu, những cô hầu gái không thể động đến một cách dễ dàng đâu….-Rồi hắn chạm tay lên gương mặt An Ninh.
Lập tức cô hất tay hắn ra..
-Xin cậu hãy giữ lấy thể diện cho tôi và cho cả cậu nữa, thưa cậu hai.
Hắn cười khẩy…điệu cười hoắc cáo…hắn lao tới ghì An Ninh vào tường…
-Cô tưởng, nếu tôi muốn..thì cô có thể thoát được sao? Cô hơi nhầm về tôi rồi đấy An Ninh ah…
-Tôi là một hầu gái theo đúng nghĩa, tôi được trả lương và bảo hiểm thân thể để ngăn sự xâm hại của chủ nhân. Tôi có quyền được khởi kiện trước
bất kỳ sự xâm hại về thể xác nào. Mong cậu hiểu cho.
An Ninh đưa mắt nhìn cậu hai với thái độ kiên định và lạnh lùng. Đến lúc này, cậu mới chùn bước, cậu buông An Ninh ra, cô lập tức chạy ra khỏi
phòng. Cảm giác ô nhục dâng lên….Cuộc đời mang lại cho cô những gì, chưa một giây phút sung sướng…Lúc này, cô lại nhớ lại những ngày được sống
cùng cha mẹ ở quê nhà. Mặc dù nghèo khó, quần áo không đủ mặc, cơm không đủ ăn nhưng đó là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời cô.
-BỘP…tiếng động phát ra kèm theo tiếng thủy tinh vỡ….cô cúi xuống xin lỗi theo một phản xạ tự nhiên và rồi lại chạy vụt đi.
Cánh cửa kia quá lớn, quá rộng và quá nghiêm ngặt.làm sao cô có thể đi
qua nó để trở về với mái ấm thân yêu của mình…tiếng khóc lớn dần, cô gục xuống trước cánh cửa lớn…cứ như vậy, cô khóc đến tận sáng.