Đôi Mắt Của Hầu Gái

Chương 57 :

Ngày đăng: 18:22 19/04/20


Chân của An Ninh đang được các bác sĩ băng bó, người ngồi bên cạnh cô lúc

này là Thiên Bảo. Cậu lặng lẽ quan sát chiếc chân băng bó của cô, miệng

liên tục hỏi bác sĩ để chắc chắn rằng sẽ không có di chứng gì sau khi

tháo băng.



-Tôi đã nói với cậu rồi, vết thương do thủy tinh cứa vào không thể gây

ra di chứng nếu được đưa tới kịp thơi như vậy, tôi chắc chắn với cậu là

cô ấy sẽ không sao cả.-Vị bác sĩ cáu gắt.



Lúc này Thiên Bảo mới thở phào nhẹ nhõm, thoáng nhìn trên tay cậu cũng

có vết thương nhỏ, chắc tại lúc nãy vội vàng bế An Ninh vào đây nên mới

bị quyệt vào đâu đó.



-Cậu băng vết thương ở tay lại đi.



-Gì cơ?- Thiên Bảo ngơ ngác hỏi An Ninh.



-Vết thương ở tay cậu, nó đang chảy máu kìa.



Thiên Bảo nhìn nó rồi giấu vội ra sau lưng, cậu không thấy đau chút nào

chắc tại vết thương của An Ninh. Nhưng giờ khi cô nhắc tới cậu cũng thấy hơi xót.



RẦM……-Tiếng đẩy cửa mạnh khiến cả hai giật mình….Bà Lưu bước vào rồi…



-BỐP…-Một cái tát đau điếng…



Năm ngón tay bắt đầu hằn lên gương mặt xinh đẹp của An Ninh…



-Mẹ làm cái gì vậy?- Thiên Bảo quát lên.



-Cô là cái thá gì hả? Cô chỉ là một hầu gái địa vị thấp hèn, tại sao lại cứ bám lấy các con tôi. Khiến chúng lần lượt mê muội….



-Mẹ có thôi ngay đi không?-Mẹ đi ra ngoài…đi ra ngoài mau..-Thiên Thành đứng ngoài cửa từ nãy cũng phải xông vào can ngăn…



-Hai anh lui ra, đây là chuyện giữa tôi và mẹ các anh.



Thiên Thành và Thiên Bảo ngạc nhiên khi thấy An Ninh nói như vậy. Hai

người không nói gì, liền thả bà Lưu ra và đứng sang một bên.



An Ninh lúc này đã đứng dậy, tiến thẳng về phía trước mặt bà Lưu.



-Bà Lưu, tôi nghĩ người không hiểu chuyện là Bà. Và giờ đây, tôi nghĩ

rằng mình không còn bất kỳ một lý do nào để nhượng bộ bà nữa. Bà hãy

vểnh tai lên và nghe cho rõ đây, Quách An Ninh tôi sẽ không bao giờ chịu để bà coi thường nữa, một ngày nào đó, bà sẽ phải quỳ dưới chân tôi và

xin tôi tha lỗi.



-Một ngày nào đó là khi nào? Mày nghĩ rằng mày có thể chống lại được tao trong khi mày chỉ là một phó tổng quèn. Hãy chờ xem ai sẽ là người

thắng. Đừng tưởng mày có hai thằng con tao là mày có tất cả của tao. Rồi mày sẽ phải trả giá.



-Bà đã nói xong chưa bà Lưu, nếu xong rồi thì xin mời bà ra khỏi phòng

bệnh này ngay. Bà cũng nê giữ thể diện cho Lưu gia một chút, đứng đứng


-Vậy để tôi gọi taxi.



-Cho tôi xin đi, máu ở chân tôi vẫn chưa ngừng chảy đâu, đợi một chiếc taxi giờ này phải mất bao lâu chứ.



-Vậy thì phải làm sao?- Hạ Du hốt hoảng.



-Cô biết đi xe máy không?



-Biết.



-Còn xe phân khối lớn thì sao?



-Tôi chưa thử bao giờ…..



-Vậy thì hôm nay cô sẽ được thử đấy.



Hạ Du nhìn chiếc xe cồng kềnh nằm ngả nghiêng trên đường, một cô gái như Hạ Du mở cũng chẳng bao giờ dám mơ mình chèo lên chiếc xe ngỏ ngáo đó

chứ chẳng nói là lái nó.



-Không được đâu….tôi không thể.



-Sao chứ? Tiểu thư sợ gì sao?



-Tôi…tôi chưa lái bao giờ, chỉ sợ gây tai nạn thôi…



-Yên tâm đi, chiều cao khoảng 1m65 là có thể lái được rồi…tôi chắc là cô phải cao hơn.



-Nhưng tôi mặc như thế này…



-Cô quyết định nhanh nên, tôi không còn nhiều máu đâu…



Hạ Du bất giác cuống cuồng dựng chiếc xe máy dậy, anh bạn cũng lọ mọ

đứng dậy vòng ra sau xe, cậu không quên đội chiếc nón bảo hiểm lên đầu

cho Hạ Du.



Chiếc xe loáng choáng rồi cuối cùng cũng chuyển bánh…lần đầu tiên hạ Du

cưỡi trên chiếc xe phân khối lớn…cảm giác thật lạ, cô cứ rồ ga rồi lại

rồ ga, chiếc xe phóng nhanh hơn cô tưởng, cảm giác như mọi u buồn, mọi

sầu muộn bay hết đi khỏi đầu óc, theo gió hòa tam vào không trung.



-Cô đi châm thôi, nhanh quá….



-Thích thật, tôi không ngờ lại thích như vậy…..



-Đi từ từ thôi….xin chị đấy…đi từ từ thôi…con gái gì mà phóng nhanh như thế…



-Tôi thích chiếc xe này……..-Hạ Du hét to như một kẻ điên trên đường…và

cứ thế, mọi bực bội, khó chịu trong lòng dần dần tan biến thay vào đó là cảm giác nâng nâng khó tả.