Đôi Mắt Của Hầu Gái
Chương 59 :
Ngày đăng: 18:22 19/04/20
-Thưa bà, đối tác bên Nhật vừa liên hệ với tôi, họ đề nghị được gặp bà tối nay.
-Từ chối đi.
-Dạ, hiện tại họ đang nắm giữ số cổ phần cao nhất, họ còn nói là sẽ đầu
tư thêm cho chúng ta một khoản nữa và muốn được nói chuyện trực tiếp với bà để trao đổi.
-Tôi đã gặp họ bao giờ chưa?
-Họ ủng hộ tập đoàn chúng ta gần ba năm nay nhưng chưa từng biết mặt,
mấy bữa tiệc hay event của chúng ta họ đều chỉ cử đại diện.
-Vậy sao lần này lại muốn gặp.
-Tôi cũng không rõ nhưng có lẽ là có chuyện quan trong cần bàn bạc.
-Được rồi, hẹn họ tối nay đi.
-Vâng thưa bà…và tôi vừa nhận được tin và chủ tịc tập đoàn M đã chính
thức tuyên bố bản di trúc, quyền điều hành cũng như gia sản đều được
trao lại cho con nuôi của ông ấy.
-Con nuôi ư?
-Vâng, hình như ông ấy không có người thân.
-Con nuôi của ông ấy là ai?
-Tôi sẽ lập tức điều tra.
-Thôi khỏi, không cần thiết, chỉ vậy là đủ. Ít ra, cũng biết được người thừa kế cái gia sản đó không phải là con nhỏ hầu gái ấy.
-Bà còn gì căn dặn không ạ?
Bà Lưu cho vị thư ký lui ra ngoài, đống giấy tờ vẫn còn chất đống trên
bàn, suốt ngần ấy năm, bà thay chồng nuôi dạy các con, gánh vác gia
đình, trái tim cũng trở nên sắt đá từ bao giờ. Bây giờ bà mới phát hiện
ra rằng tuổi xuân của mình đã qua đi từ lúc nào, mới ngày nào bà còn là
một thiếu nữ đoan trang bên chồng, rồi dần dần cũng phải lo nghĩ nhiều
Trước mặt bà là một người đàn ông già, mái tóc lấm tấm bạc được hớt lên gọn gàng.
-Xin lỗi vì đã tới muộn, chuyến bay của tôi bị hoãn nên tôi đã tới thẳng đây khi xuống sân bay, mong bà lượng thứ.
-Không sao, tôi cũng vừa mới tới.- Bà Lưu cười nhạt, thực ra bà chẳng ưa gì việc gặp mặt đối tác đã thất lễ ngay từ lần gặp đầu tiên.
Người đàn ông đưa danh thiếp cho bà Lưu, qua tấm thiệp thì ông ta là CEO của một công ty đầu tư nào đó tại Nhật.
-Mời ông ngồi.
Hai người ngồi xuống gọi món và bắt đầu câu chuyện của mình.
-Đồ ăn ở đây khá được, mong là nó hợp khẩu vị của ông.
-Ồ, tôi là người dễ ăn, chắc sẽ hợp thôi.
-Theo tìm hiểu thì hiện tại ông là nhà đầu tư lớn nhất của Lưu Đông, cho phép tôi hỏi thẳng, vì sao ông lại quan tâm đến Lưu đông nhiều như vậy?
Ông giám đốc cười xòa,
-Vậy cho phép tôi được hỏi, vì sao tôi lại không được dùng tiền của mình và đầu tư vào Lưu Đông, tôi nghĩ đó là cách dùng tiền đúng cách, bao
năm qua, tôi đã kiếm được không ít tiền.
-Cổ đông của tập đoàn Lưu Đông có khá nhiều, thường thì mỗi người chỉ
nắm giữ khoảng 1% đến 5% cổ phần của Lưu Đông là quá nhiều, nhưng số cổ
phần của ông hiện tại đang ngang ngửa với chủ tịch.
-Tôi chưa hề nghĩ tới chuyện đó, bản thân tôi là một người Việt yêu
nước, tôi đã có ý định đầu tư vào Việt Nam từ rất lâu, và Lưu Đông luôn
là lưa chọn đầu tiên. Suốt 3 năm tôi đầu tư vào Lưu Đông, chưa có năm
nào nó khiến tôi thất vọng vì vậy tôi nên đầu tư vào nơi khác sao? Xin
lỗi, tôi đã già và không muốn mạo hiểm hơn.
-Cảm ơn ông đã ưu ái Lưu Đông của chúng tôi- Bà Lưu cười trừ. Người đàn
ông đó quả là biết cách né tránh cậu hỏi, bà Lưu đã quản lý Lưu Đông rất nhiều năm, bà đã gặp rất nhiều người, linh tính mách bảo với bà rằng
mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, sau bức màn ấy có điều gì đó bí ẩn mà bà phải quyết tâm tìm cho ra.