Đôi Mắt Của Hầu Gái

Chương 6 :

Ngày đăng: 18:21 19/04/20


6h30 sáng, An Ninh đã sửa soạn xong xuôi và đứng chờ cậu út ở cửa. Dù vẫn

chưa biết gì nhiều về thói quen sinh hoạt của cậu. Nhưng qua những lời

Huệ Ân kể thì cậu luôn thức dậy lúc 7h. Đúng 7h, cậu út mở cửa cho An

Ninh vào dọn dẹp.



Căn phòng của cậu út khác hẳn hoàn toàn với căn phòng hoa lệ của cậu

hai. Dường như cậu là một người thích sự đơn giản, đơn giản đến mức kỳ

lạ. Chỉ có một chiếc giường, một bàn làm việc, bộ sofa và một chiếc

tivi.



An Ninh đi tới bên chiếc giường, cô nhẹ nhàng thay ga và chải lại chăn

và gối cho thẳng…xong xuôi, cô đặt trên mặt bàn trước mặt cậu út một ly

sữa như đã dăn và tắt chiếc đèn ngủ đi…



-Đừng tắt.



-Dạ thưa cậu.



-Tôi bảo đừng tắt đèn.



-Thưa cậu trời đã sáng…



-Cô chỉ cần biết là không phải tắt đèn.



Đúng như Huệ Ân nói, cậu út là một người cộc cằn và lạnh nhạt đến cực

điểm, cậu không hề nhìn cô lấy một lần, không them quan sát mọi thứ cô

làm như cậu hai. Nhưng, ánh mắt của cậu út ngày hôm qua lúc đứng ở góc

khuất, nó vẫn khiến cô tò mò. Ánh mắt như một chú mèo con lặng lẽ sống

qua ngày trong căn nhà rộng lạnh lẽo…cảm giác như cần ai đó biết đến,

cần ai đó vuốt ve thương hại.



-Tôi đã làm xong công việc buổi sáng, cậu có cần căn dặn gì nữa không ah?



-Không, cô có thể nghỉ, khi nào cần tôi sẽ gọi.



An Ninh cúi đầu kính cẩn chào cậu út rồi bước ra. Cậu quả là một con

người kỳ lạ. Đó chắc cũng lý giải một phần cho việc lúc nào phòng cậu út cũng có ánh sáng đèn. Và ngày hôm đo, kết thúc.Không một lời gọi hầu hạ nào nữa.



Tiếng chuông điện thoại đánh thức An Ninh thức dậy. Hôm nay là ngày thứ 3 cô hầu hạ cậu út. Chắc những tháng ngày êm ả này sẽ kết thúc, chỉ vài

tiếng nữa cậu hai sẽ trở về.



Giờ là 6h, phải chuẩn bị thật nhanh, hôm nay là ngày thay hoa cho phòng
-Không sao đâu, tôi không để bụng chuyện đó đâu.



Cậu khẽ mỉm cười rồi thở ra như trút được một gánh nặng trong lòng.



-Cậu út, tôi có thể hỏi cậu một điều không?



-Uhm, cô hỏi đi.



-Sao…cậu không nhìn vào tôi khi nói chuyện.



Cậu đột nhiên mở to mắt không ngăn được sự ngạc nhiên, đôi mắt chớp nhanh hơn và đảo lia lịa.



-Nếu cậu không muốn nói thì không sao cả, xin lỗi vì đã hỏi cậu như vậy.



Cậu xua xua tay rồi với lấy ly sữa uống một hơi thật dài.



-Vì cô có đôi mắt giống mẹ lắm.



An Ninh ngạc nhiên trước câu trả lời của cậu, cô có thể chắc chắn cô

không hề giống bà chủ ở bất kỳ một điểm nào, vậy…người mà cậu út nhắc

đến là ai?



………………..



-Tôi về rồi đây An Ninh.



Giọng cậu hai kèm theo cú đẩy cửa mạnh khiến cả An Ninh và cậu út đều

giật mình…Sẵn chiếc dao trên tay không may An Ninh lướt vào tay nghe

ngọt lịm. Dòng máu đỏ chảy xuống…



-Á….-tiếng kêu lên nhẹ khiến cả hai cậu chủ hốt hoảng.



-Máu…-Cậu út cầm tay An Ninh lên run run khi thấy máu, đôi mắt cậu mở to hoảng hốt…



Lập tức, cậu hai với lấy chiếc khăn tay trong túi áo lau đi vết máu trên bàn và bịt vết thương trên tay An Ninh lại…



-Đi ra ngoài ngay.



Cậu cầm tay kéo An Ninh ra ngoài, bỏ mặc cậu út trong phòng…An Ninh chỉ

biết nhìn theo cậu đang ngồi bất động. Với gương mặt tái xanh.