Đời Này Em Không Thoát Nổi Tôi Đâu
Chương 2 : Người giúp việc
Ngày đăng: 23:23 21/04/20
Ba Kim làm bảo vệ ở ngân hàng nhà nước, chỉ làm ca đêm. Còn ban ngày rảnh rỗi không dọn dẹp nhà cửa thì ngủ, bằng không sẽ ra quán cafe trước nhà tám với mấy bà hàng xóm. Từ khi mẹ ra Sài Gòn lập nghiệp, cũng đã được 6,7 năm trời rồi, nhiệm vụ buôn dưa leo bán dưa chuột nghiễm nhiên lại nhảy sang ba nàng. Và mặc dù là người không có nói nhiều, chuyện từ đầu ngõ đến cuối ngõ, trong nhà đến ngoài nhà, ngay cả chuyện của bà ve chai, ba Kim cũng biết tuốt
- Kim, Kim, Kim, Kim..... - nàng vừa từ chợ đi về, hiện đang rất nóng, vậy mà ba Kim cứ tơm tớp từ ngoài đường chạy vào nhà hớt hải. Hoàng Khôi Vĩ ngồi chơi game cũng ngước mắt nhìn
- Chuyện gì thế ba? - Hoàng Nhã Kim rót cốc nước mát từ trong tủ lạnh để thanh giọng. Thời tiết đúng là càng ngày càng muốn bức chết người ta mà
- Con.....hộc.....con còn nhớ cô Thảo đối diện nhà mình không? - ba Kim hít lấy hít để khí lạnh
- Nhớ chứ, mà sao?
- Ba.....ba tìm được việc cho con rồi - cuối cùng ba Kim cũng nói vào trọng điểm làm nàng khựng lại
- Thật á? - nàng trố mắt xúc động
- Thật, thật mà..... - ba Kim gật đầu như bổ củi. Hoàng Khôi Vĩ cũng quăng điện thoại sang 1 bên mà chạy lại hồ hởi
- Thật hả ba, chị ba có việc làm hả? WOA.....nhà mình sắp có lộc ăn - Hoàng Khôi Vĩ nhảy cẫng lên, thật không ngờ tên nhóc này chỉ chú ý đến cái dạ dày bé bằng hạt tiêu của mình mà không thèm để tâm đến người chị 17 năm cùng sống với nó trên đất Đà Nẵng này
- Ừm, là con của cô Thảo, nói mua căn hộ A bên quận 3, hơi xa, nhưng mà lương hơi bị cao - ba Kim chớp mắt rạng rỡ (ở Đà Nẵng quận 3 là phải qua cầu, xa trung tâm thành phố, cơ mà bên đó có mấy chung cư cũng rất cao cấp)
- Làm.....làm gì? - nói tới nói lui cũng chẳng nhắc đến công việc của nàng
Lại nhớ đợt trước có 1 con chuột tung hoành ngang dọc trong nhà của nàng. Mấy ngày mà nàng vẫn chưa bắt được. Cứ mỗi tối nàng không bắt được là nó lại làm 1 bãi màu đen hình thù không rõ ràng trên giường của nàng. Có phải chỗ đó rất thoải mái không? Rất êm không? Hoàng Nhã Kim liền canh me bắt tại trận. Thật không ngờ, từ trong bóng tối nó vụt ra như con ma. Báo hại Hoàng Nhã Kim sợ chết trân, người mềm nhũn tại chỗ. Từ đó, chuột, đã trở thành loài động vật đáng sợ nhất trong lòng nàng. Nghĩ lại sinh vật lúc nhúc mới nãy, nàng không khỏi rùng mình 1 trận
Tường thì ẩm mốc, trần nhà mạng nhện giăng đầy như động bàng tơ của lũ yêu quái trong tây du kí ngày xưa nàng hay coi. Chắc bây giờ Hoàng Nhã Kim cũng lâm vào tình trạng của Đường tăng đẹp trai rồi. Nên là, rời khỏi đây thì hơn
Nghĩ thông suốt, Hoàng Nhã Kim quay đầu lại muốn lẳng lặng đi về. Nhưng hắn cũng đâu có dễ dàng cho đi, Luân Thiện Ngôn dùng thân người to lớn chặn cửa nàng lại. Hoàng Nhã Kim ngẩng đầu lên, người hề hề
- Tôi....tôi thật sự không đảm nhận nổi trọng trách lớn lao này, hay là.....cậu tìm người khác đi ha - Hoàng Nhã Kim lách thân người nhỏ bé. Cho dù bây giờ nàng thật sự cần 1 việc làm, nhưng cũng chưa đến mức bán thân cho yêu quái
- 10 triệu.... - nhận thấy người kia sắp đi, hắn lập tức lên tiếng
Má ơi! Có phải con vừa nghe lầm không? Hắn đang nói.....
- Tiền lương 1 tháng 10 triệu, làm không? - Luân Thiện Ngôn đắc ý nhìn nàng sững người lại, con ngươi chầm chậm mà nhìn hắn
Ở Đà Nẵng, kiếm 1 công việc 10 triệu không đơn giản đâu. Huống hồ là nàng còn làm giúp việc, tiền lương như vậy có phải hơi cao rồi không? Hoàng Nhã Kim không khỏi nuốt nước miếng. Thực sự con số đó đã cám dỗ 1 đứa nghèo như nàng. Hoàng Nhã Kim cắn cắn môi dưới suy nghĩ. Thấy nàng thật lâu chưa đồng ý nhưng cũng có dấu hiệu hồi chuyển, Luân Thiện Ngôn bồi thêm vài câu
- Chị có thể nếu thích, bao luôn ăn ngủ
Có trời mới điên lại đi ở cùng hắn. Cho dù nhà nàng xa đây thật, nhưng Hoàng Nhã Kim cũng không ngại đường xa, chứ tuyệt đối không giao du cùng loại người mất vệ sinh như thế này. Nhìn căn nhà của hắn là nàng cũng biết thói quen ăn ở của hắn "sạch sẽ" đến nhường nào