Đời Người Bình Thản

Chương 93 :

Ngày đăng: 16:15 18/04/20


Diệp Trung Hoa cầm

bản kế hoạch từ từ đọc kỹ, càng xem vẻ mặt càng ngạc nhiên, bản kế hoạch mới này so với bản kế hoạch trước đó được phân tích tỉ mỉ cặn kẽ gấp

mấy lần, kể cả những chi tiết nhỏ cũng được củng cố lại toàn diện, hơn

nữa tại địa phương và phía trên bộ đội cũng cần tăng thêm nhiều, đồng

thời nâng cao trình độ học vấn, các kỹ năng, học bổ túc các phương diện

nội dung của các quân nhân. Mỗi một điều được nêu ra đều có ý nghĩa sâu

xa, có thể áp dụng tốt các biện pháp cụ thể.



Quan trọng nhất là

Mạnh Yên yêu cầu cô và Diệp Thiên Nhiên sẽ có cổ phần, hàng năm được

chia hoa hồng, hàng năm sẽ lấy ra mười phần trăm tiền lãi làm vốn cố

định cho ngân sách, như vậy sẽ không bị gián đoạn.



Cô chỉ đề xuất một chút phần của cô và Diệp Thiên Nhiên, còn phần của Thẩm An cô không hề đề cập đến, cô không có quyền vì anh làm chủ, đó là tiền do anh vất

vả kiếm được, cô không có tư cách quyết định. Về phần tiền của Diệp

Thiên Nhiên cũng là tiền của cô, cô hoàn toàn có thể sắp xếp, chỉ cần

thông báo cho anh một tiếng là được. Có điều việc này anh cũng không để

trong lòng lại còn để cho cô tự mình quyết định.



Hơn nữa số tiền

này bỏ ra không thể nắm chắc trong tay, bằng cách này cô có thể nắm chắc ngân sách ban đầu, nếu như cô cảm thấy không thoải mái thì có thể trực

tiếp chặt đứt khâu này, để ngân sách vẫn được duy trì không bị thiếu

hụt. Cô có thể bỏ tiền ra làm việc thiện nhưng cũng không thể lấy không

tiền của cô.



Diệp Trung Hoa gõ tay xuống bàn: “Mười phần trăm này khoảng bao nhiêu tiền?” Ông cũng đã nghĩ đến điều này, nhưng mà ông

cũng cần khoản tiền vốn cố định này để ngân sách lập tức có tiền quay

vòng. Nếu ông không lấy khoản tiền này chẳng phải sẽ chấm dứt hay sao.



“Cháu đoán khoảng tám đến mười vạn.” Trong lòng Mạnh Yên dự đoán, tổng cộng số tiền hai người gộp lại có khoảng chừng này.



“Hai đứa chấp nhận?” Mặc dù Diệp Trung Hoa biết cô nhỏ mọn nhưng vẫn cảm

thấy ngạc nhiên, số tiền này cũng không hề nhỏ mà chấp nhận bỏ ra đủ

thấy phẩm hạnh hai người.



Dựa vào tính tình giảo hoạt của Mạnh

Yên và tình cảm chân thành của Diệp Thiên Nhiên đối với cô, cứ coi như

cô không lấy ra số tiền kia thì kết quả cuối cùng cũng có thể coi là hài lòng, chỉ là thời gian kéo dài hơi lâu một chút mà thôi. Nhưng cô vẫn

chấp nhận lấy ra số tiền, điều này đủ để chứng minh tâm địa của cô rất

tinh khiết và lương thiện, mặc dù có hơi gian xảo một chút nhưng cũng

không làm ảnh hưởng lớn đến đại cục. Ngược lại, ông rất tán thưởng những người như thế, người hiền lành quá sẽ dễ bị bắt nạt, người có thủ đoạn

có năng lực nhưng cũng sẽ không đi bắt nạt người khác, nhưng mà người

khác nghĩ muốn bắt nạt cô thì cũng không có cửa đâu, ngược lại sẽ bị cô

mạnh mẹ phản kích. Toàn bộ tâm ý của bản thân đi trợ giúp một số người

nhưng cũng không phải vô tư mà không mưu cầu gì.



Mạnh Yên cũng

không quá lưu tâm: “Sao lại không chấp nhận được? Bỏ ra rồi sẽ kiếm lại

thôi.” Đối với cô tiền có được quá dễ dàng thì bỏ đi cũng không cảm thấy đau lòng. Hơn nữa cô cũng ít có cơ hội tiêu tiền, đồ ăn thức uống,

trang phục hàng ngày đều được cha mẹ cô chuẩn bị, cô chỉ tiêu tiền vào

một số việc đơn giản nên cũng chẳng đáng bao nhiêu.



“Rất tốt, chú đồng ý yêu cầu của hai đứa.” Diệp Trung Hoa nghĩ thông suốt nhưng vẫn

đưa ra yêu cầu của ông: “Có điều chú muốn năm mươi phần trăm.”



“Đây là chú muốn cướp tiền, là lừa gạt, là bắt chẹt …” Mạnh Yên khiếp sợ giơ ngón tay chỉ vào người Diệp Trung Hoa: “Không được, nhiều lắm là hai

mươi phần trăm.” Chú giở công phu sư tử ngoạm à, vậy cũng không được.

Diệp Trung Hoa đưa một cái giá trên trời thì cô có thể mặc cả ngay tại

đây được mà.



Ngược lại tâm tình Diệp Trung Hoa cảm thấy không

được tốt: “Hai đứa kiếm được nhiều tiền như thế lại tiêu không hết, hay

cứ chi tiêu cho địa phương đi, cũng coi như hiến dâng tâm ý của mình.”


Những công việc không liên quan đến tiền thì ông có thể xử lý, chỉ cần bù đắp những lỗ hổng là ổn.



Hai trăm vạn! Vào thời điểm này đoán chừng có chút khó khăn, bao nhiều tiền vốn đều được đầu tư để khai trương siêu thị đa dạng về hàng hóa dịch

vụ, trong khoảng thời gian ngắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Mạnh Yên

chỉ có thể cho biết sự thật.



Diệp Trung Hoa vung cánh tay lên: “Không phải cháu đứng tên mấy căn nhà hay sao? Có thể mang đi thế chấp.”



Ngày hôm qua sau khi quay về, ông đã xem đi xem lại tài liệu điều tra về

Mạnh Yên, đối với tình hình của cô hiện nay rõ như lòng bàn tay. Nhưng

mà khi ông nhìn thấy ngoài cổ phần tại công ty và tại siêu thị đa dạng

về hàng hóa dịch vụ mà cô đang có, thì Mạnh Yên còn đứng tên hơn mười

mấy căn nhà nhỏ, ngay lúc đó ông đã cảm thấy khiếp sợ. Khó trách Mạnh

Yên không muốn tốn nhiều tâm tư để kiếm thêm tiền nữa, có những tài sản

này thì cuộc sống sau này của Mạnh Yên không cần làm gì cũng sống rất

thoải mái, ung dung tự tại. Mạnh Yên là người như thế nào? Tuổi còn nhỏ

mà đã nắm giữ một khoản tiền lớn cùng bao nhiêu tài sản khác, nhìn bề

ngoài đúng là nhìn không ra được. Rốt cuộc trong đầu Mạnh Yên có chứa

những gì? Thật sự ông muốn nghiên cứu vấn đề này một chút, chẳng lẽ đây

chính là thanh niên thiên tài trong truyền thuyết?



Mạnh Yên khóc

không ra nước mắt: “Chú Diệp, ngài thật độc ác.” Ông có còn là chiến sĩ

gia cấp vô sản nữa không? Chính là một nhà tư bản bóc lột. Không đúng,

thực sự ông đặc biệt biến cô thành giai cấp vô sản, cô thật là thê thảm.



Diệp Trung Hoa thấy cô giả vờ giả vịt, lườm cô một cái: “Sợ cái gì? Đến lúc

đó chú đảm bảo sẽ để người khác làm việc, sẽ không để cho cháu xảy ra

bất cứ chuyện gì.” Về điểm này thì ông rất chắc chắn.



Thấy sự

việc không thể nào thay đổi được nữa, Mạnh Yên giận dỗi khẽ mắng: “Lão

hồ ly.” Một lời nói có thể mang đi thế chấp khiến cô phải mạo hiểm gánh

trách nhiệm, thật là đáng ghét. Cô lại phải tốn thêm nhiều tâm tư để suy nghĩ trên phương diện làm ăn, miễn cho đến lúc đó không kịp quay vòng

vốn, thật sự muốn đem đấu giá mấy căn nhà bán đi. Đây chính là tài sản

để sau này về già cô dưỡng lão, nếu như không còn thì cô lại đành phải

vận động não suy nghĩ để kiếm thêm tiền, đến lúc đó đỡ phải phiền lòng.



Diệp Trung Hoa cũng thính tai vô cùng: “Cháu cũng không kém, tiểu hồ ly.”



Mạnh Yên ôm ngực lảo đảo muốn ngã: “Cháu là một cô gái đáng yêu, thiện lương hào phóng như thế, tại sao có thể dùng từ như vậy mà liên hệ với cháu

được chứ?”



Nhìn Mạnh Yên giở trò, Diệp Trung Hoa không thể nhịn

cười. Thật là một cô gái trong sáng lương thiện, lại cực kỳ thông minh,

khó trách con trai ông lại thích Mạnh Yên đến thế, ngay cả bản thân ông

cũng càng ngày càng thích, quả nhiên rất thích hợp làm con dâu nhà họ

Diệp.



Diệp Thiên Nhiên sửng sốt đứng bên cạnh nhìn thấy hai người nói chuyện giống như bạn vong niên. Cha anh lại có thể ung dung thân

thiện với một người khác như vậy? Thật là khiến cho người khác cảm thấy

kinh hãi! Có điều qua chuyện lần này, quan hệ của anh và Mạnh Yên đã

được cha anh chấp nhận. Cái gọi là ăn người miệng ngắn, bắt người tay

mềm, cha anh nắm rõ được nhiều điểm tốt đẹp của Mạnh Yên nên anh cảm

thấy yên tâm rất nhiều. Coi như mẹ anh sống chết phản đối cũng không

xong rồi.



Lời của tác giả:Ngân sách này sẽ mang tên là “Ngân

sách Yên Nhiên” mọi người thấy như thế nào? Liệu có người bảo tôi đạo

văn không nhỉ?