Đời Người Bình Thản
Chương 95 :
Ngày đăng: 16:15 18/04/20
Hai vợ chồng Mạnh Ngọc Cương nhận được điện thoại của Diệp Trung Hoa đích thân gọi đến, ý thức có chút choáng váng không phân biệt được phương hướng.
“Lý Thiến, có phải anh nghe nhầm không?” Mạnh Ngọc Cương đứng trong phòng khách đi qua đi lại: “Cha của Diệp Thiên Nhiên mới chúng ta đến nhà họ Giang ăn bữa tối?” Khi nhận được điện thoại ông không nói được lời nào chỉ có thể hùa theo đồng ý.
“Không hề nghe nhầm.” Mặc dù Lý Thiến cũng rất phấn khởi, nhưng rõ ràng so với ông chồng của bà tốt hơn rất nhiều, bà chuẩn bị cho ông một bộ quần áo diện tết đưa cho ông: “Mau thay trang phục, không nên để cho người khác coi thường chúng ta.”
Mạnh Ngọc Cương vẫn cảm thấy ngỡ ngàng, tâm tình không ngừng kích động, nhưng mà gia đình họ là quyền cao chức trọng lại muốn gặp vợ chồng ông, đây là có ý gì? Gia đình người ta liệu có tự cao tự đại cho vợ chồng ông sắc mặt thế nào đây? Liêu có coi thường ông là người nhà quê hay không? Mạnh Ngọc Cương suy đi nghĩ lại đứng ngồi không yên.
“Bình tĩnh một chút, đừng để người khác chê cười.” Lý Thiến đã tự điều chỉnh lại tâm trạng thật tốt: “Thể hiện tốt một chút, đừng làm con gái mất mặt.” Nhà họ Diệp muốn mời hai vợ chồng bà ăn bữa cơm, không phải là vì Mạnh Yên sao? Quả nhiên con gái do bà sinh ra đúng là ai gặp cũng yêu thích, có điều nếu thằng bé nhà họ Diệp phải qua nhiều khảo sát mà vẫn không khiến cho bà cảm thấy hài lòng thì không thể đồng ý.
“Nhưng anh cảm thấy …” Mạnh Ngọc Cương không thể bình tĩnh được.
Tiếng gõ cửa vang lên, Mạnh Yên và Diệp Thiên Nhiên cùng đẩy cánh cửa đi vào.
Ánh mắt Mạnh Ngọc Cương sáng lên vẫy tay gọi anh: “Thiên Nhiên, cha mẹ cháu sẽ nghĩ như thế nào mà yêu cầu gặp chúng ta?”
Diệp Thiên Nhiên chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra ông rất khẩn trương, nên cố gắng trấn an ông: “Chú Mạnh, chỉ là cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm mà thôi, mọi người gặp mặt làm quen một chút.”
Mạnh Yên cũng động viên cha cô: “Đúng vậy, cha. Không có gì, đừng quá khẩn trương.” Đều giống nhau cả thôi, có cần khẩn trương đến vậy không?
Nghe lời này của con gái, bỗng nhiên Mạnh Ngọc Cương cảm thấy bình tĩnh hơn ngồi xuống ghế sa lon: “Ai khẩn trương? Cha chỉ thuận miệng hỏi một chút.”
Trong lòng Mạnh Yên cười trộm, lôi kéo tay mẹ cô: “Mẹ mặc bộ đồ này nhìn thật xinh đẹp.”
Lý Thiến khoác bên ngoài một chiếc áo rất tinh xảo, làm cho người khác phải lác mắt.
“Có thật không? Mẹ tự thiết kế đấy.” Lý Thiến đắc ý nhướng mày, bà đã thấy nhiều nên tiên tay vẽ bản thiết kế, cuối cùng đạt được hiệu quả rất tốt. Xem ra style năm nay bà có thể tự mình thiết kế.
“Mẹ vẫn là lợi hại nhất.” Mạnh Yên không hề nghĩ đến mẹ cô còn có khả năng đặc biệt này.
Hai mẹ con Lý Thiên nhìn bộ trang phục đánh giá bình phẩm một lúc, sắc mặt Mạnh Ngọc Cương không có biểu cảm gì, nhưng trong đôi mắt ông lại có vài tia gấp gáp. Bộ trang phục này có gì hay mà thảo luận? Nhìn qua có thể tập hợp cùng một lúc là được.
Diệp Thiên Nhiên mím môi nói: “Chú Mạnh, dì Lý, đến giờ rồi, chúng ta đi thôi, cha cháu bảo cháu đến đón mọi người.”
Phương Phương cắn môi dưới, vẻ mặt bối rối, kín đáo nói: “Nếu ở cùng một nhà dễ xảy ra mâu thuẫn, thỉnh thoảng về thăm nhà một lần còn có thể khách khí.” Ngay cả người khác cũng không nói gì, cũng không có hành động gì. Nhưng Phương Phương cảm thấy rất kỳ lạ, cảm thấy mọi người trong nhà họ Giang đối xử tốt với cô cũng chỉ là nể mặt mẹ cô, cũng không phải là thật lòng coi cô như người một nhà mà đối xử. Trong một khoảng thời gian ngắn Phương Phương không biết làm sao để biểu đạt loại cảm giác này?
“Cậu … Thôi, cậu cảm thấy thoải mái là được.” Dù sao Mạnh Yên cũng không phải là cô gái ở tuổi hai mươi nữa, cũng đã nhìn thấy không ít mối quan hệ phức tạp: “Nhưng mà cậu cũng đừng thuê phòng ở đó nữa, xa như vậy. Mình sẽ chuyển cho cậu một căn nhà nhỏ, cậu có thể trang trí lại theo ý mình rồi lập tức chuyển về ở, so với việc cậu phải đi thuê sẽ tốt hơn.”
Bình thường, những đứa trẻ trong hoàn cảnh cha mẹ đã ly hôn tương đối nhạy cảm, rất dễ hay suy nghĩ nhiều, cho dù theo mẹ chuyển đến nhà họ Giang chung sống nhưng Lâm Phương Phương cũng không thể thoát khỏi tình huống như thế, khi còn nhỏ không hiểu chuyện cũng không có nhạy cảm như vậy, nhưng càng lớn Phương Phương lại càng cảm thấy mình là người ăn nhờ ở đậu, cả người không được tự nhiên.
“Thật sự cậu sẽ chuyển căn nhà kia cho mình? Sẽ không đòi lại đấy chứ?” Đây là món quà sinh nhật của Lâm Phương Phương, mới chỉ đến thăm quan một lần.
“Cậu nói lung tung gì thế? Mình là loại người như vậy sao?” Mạnh Yên tức giận nhìn chằm chằm Phương Phương, trách không được Phương Phương vẫn để trống căn nhà kia, chắc là vì nguyên nhân này: “Mình hiểu rõ cậu là người hay mẫn cảm, dễ dàng lo được lo mất, nhưng chúng ta là bạn bè thân thiết bao nhiêu năm qua, vậy mà cậu lại có thể nghi ngờ mình?” Đồ đã tặng mà còn có thể đòi lại đươc? Cũng quá coi thường cô rồi.
“Thật xin lỗi, tiểu Yên, là mình không tốt.” Thấy Mạnh Yên tức giận, Lâm Phương Phương kéo tay Mạnh Yên nói xin lỗi: “Mình cũng biết nên làm thế nào, gặp phải những chuyện thế này thường hay suy nghĩ lung tung.” Phương Phương không muốn mất đi người bạn tốt này, Mạnh Yên là người tốt nhất với cô, cũng là người bạn thân duy nhất.
“Đừng như vậy, cậu vẫn là một cô gái rất ôn hòa rất khoan dung, chúng ta đã lớn lên cùng nhau, cả đời là bạn tốt.” Mạnh Yên mềm lòng: “Về sau không cho cậu nghĩ như vậy nữa.”
Phương Phương thở phào nhẹ nhõm: “Mình biết rồi, vậy mình sẽ tìm công ty thiết kế đến để bài trí lại căn nhà, sau đó chuyển về ở.”
Mạnh Yên liếc mắt nhìn Phương Phương: “Công ty thiết kế mình sẽ tìm giúp, cậu chỉ cần trả tiền là được.”
“Không thể tìm công ty quá nổi tiếng, mình không có nhiều tiền để trả đâu.” Lâm Phương Phương bắt đầu tính toán giá thành thiết kế và lắp đặt thiết bị đồ dùng, công việc mới của cô mới nhận nên không có nhiều tiền, Phưng Phương lại không muốn xin tiền mẹ.
“OK.” Mạnh Yên đồng ý một tiếng, nhưng lại nghĩ đến một chuyện: “Trước mặt mình đừng có giả nghèo giả khổ, chẳng phải lần này căn nhà cũ của cậu không bị dỡ bỏ và được đổi lại hai căn nhà mới rồi hay sao?” Theo cô được biết căn nhà bị dỡ bỏ đều được đứng tên Lâm Phương Phương, việc này do chính mẹ Phương Phương trực tiếp làm.
Căn nhà cũ của gia đình cô cũng được đổi thành căn nhà có ba phòng, có điều vẫn dựa theo quy tắc cũ, căn nhà vẫn đứng tên của Mạnh Yên. Cái này đã thành quy định bất thành văn của nhà họ Mạnh.
Lâm Phương Phương cảm thấy bất đắc dĩ: “Căn nhà đó cho thuê cũng không ai thuê, muốn bán cũng không thể bán, có tác dụng gì chứ?” Lại quá xa, bản thân cũng không thể ở lại, chỉ có thể đóng cửa để không, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cô mới ra xã hội, trong tay cũng không có nhiều tiền.
“Qua năm nữa lại bán, gấp làm gì, đến lúc đó vẫn là của cậu.” Mạnh Yên lắc đầu cười nói: “Đừng có vội bán căn nhà đó, biết không?” Lúc này giá bất động sản không cao nhưng sau năm năm nữa chắc chắn sẽ tăng gấp mấy lần.
“Được, mình nghe cậu, dù sao cậu cũng thông minh hơn mình.” Lâm Phương Phương lôi kéo cánh tay Mạnh Yên: “Cậu hãy giúp mình tính toán chi phí, thiết kế và lắp đặt hết bao nhiêu tiền? Rồi mình sẽ nghĩ biện pháp.”
“Nghĩ biện pháp gì? Đi vay người khác sao?” Mạnh Yên biết Phương Phương nhiều năm nên đối với suy nghĩ của Phương Phương cũng hiểu được một chút: “Chi bằng mượn tiền của mình đi, cũng không phải cho cậu mượn không, mình sẽ tính lãi theo lãi suất ngân hàng, được không?” Đằng nào cũng là đi vay mượn cả.
“Được, như vậy là hay nhất.” Lâm Phương Phương nói một tiếng đồng ý, làm như vậy trái lại cô cảm thấy rất yên tâm. Tuy nói căn nhà kia là món quà sinh nhật, chi số tiền lớn như vậy mà là quà sinh nhật hay sao? Nhưng Mạnh Yên đã nói là quà sinh nhật thì nhất định phải nhận, hơn nữa đứng tên trên bất động sản này chính là tên của cô. Mặc dù cô đã nhận nhưng trong lòng vẫn cảm thấy … Thôi, để sau này đến lúc cô có năng lực thì sẽ đền đáp lại, còn bây giờ chỉ có thể mặt dày mượn tiền của Mạnh Yên vậy.