Đời Người Bình Thản

Chương 11 :

Ngày đăng: 16:13 18/04/20


Mạnh Ngọc Cương chết lặng nhìn ông ta, "Anh…anh điên rồi? Đó là con gái ruột thịt của anh, anh cũng không cần sao?" Người này sao có thể trở thành như vậy? Giống như đã thay đổi hoàn toàn, trở nên máu lạnh khiến người ta giận sôi máu.



"Tôi cũng không thiếu." Ba Lâm lạnh nhạt nói ra những lời này, đúng là ông ta đang vui mừng ôm con của tình nhân, nói không chừng còn là một đứa con trai.



Mạnh Ngọc Cương níu cổ áo của ông ta, "Anh còn là người sao? Sao có thể nói những lời này, để con gái ông nghe được sẽ rất đau lòng."



"Đứa bé kia, giống như mẹ của nó, không đáng để tâm." Ba Lâm không quan tâm khua tay, "Tóm lại là con ruột của tôi, sau này cũng sẽ chấp nhận tôi."



Đây đúng là lời nói quá mức chấn động, thật sự rất buồn cười. Làm cha bỏ rơi con gái ruột thịt của mình đi nghênh đón con của người khác lại nghĩ rằng đứa con gái mình vứt bỏ sau này sẽ chấp nhận, chăm sóc ông ta. Trên đời cũng có chuyện vô lý này sao ?



Mạnh Ngọc Cương thật sự không biết nên khuyên như thế nào, ngay cả lời này cũng dám nói ra, xem ra ông ta không hề hối lỗi.



Mà mẹ Lâm bên kia tóc tai bù xù khóc lóc nỉ non mắng gã đàn ông phụ bạc, mắng hồ ly tinh, cả người nhếch nhác kinh khủng.



Lý Thiến khuyên nửa ngày cũng không thấy hiệu quả, bất đắc dĩ thở dài, "Ngân Hoa, mặc kệ thế nào, chị cũng nên nghĩ thoáng một chút cho đứa nhỏ."



"Đứa nhỏ? Phương Phương đâu?" Lúc này mẹ Lâm mới nhớ tới con gái, lảo đảo xiêu vẹo đứng lên, hốt hoảng phóng tầm mắt nhìn trong đám người tìm kiếm.



Lý Thiến đỡ lấy bà, "Đừng lo lắng, nó đang ở nhà chúng tôi."



"Con bé... Làm thế nào mà nó có thể chạy đến nhà hai người chứ?" Mẹ Lâm ngây ngẩn cả người.



"Đứa nhỏ kia thấy hai người ầm ĩ nên sợ hãi." Trên mặt Lý Thiến toát ra một tia thương xót, "Con bé đáng thương còn nhỏ tuổi đã đi một quãng đường dài như vậy đến tìm nhà của chúng tôi."



Mẹ Lâm đau lòng khóc to, sao số bà khổ như vậy, gặp phải chuyện thế này ? Còn để cho con mình bị tổn thương, bà…bà thật sự không muốn sống nữa nhưng vì con mình, bà nhất định phải sống.



"Khóc đi, khóc là tốt rồi. Con đường sau này dự định đi như thế nào ?"



"Đi như thế nào? Chị tuyệt đối sẽ không ly hôn, tuyệt đối không có khả năng." Sắc mặt mẹ Lâm xanh mét, kiên quyết nói, "Ly hôn, đứa nhỏ làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để cho nó không có ba sao? Không được, cho dù vì Phương Phương, chị cũng không thể ly hôn."




Mạnh Yên lắp bắp kinh hãi, những lời này nghe được ở đâu, không phải do Phương Phương nghĩ ra. Chẳng lẽ là nghe lúc người lớn cãi nhau mới ghi nhớ ?



Trong mắt Lâm Phương Phương tràn ngập nước mắt tiếp tục nói, "Người không cần con ruột của mình cũng không phải là người tốt".



Nghe xong lời này, sắc mặt Giang Vũ thay đổi, từ từ đứng lên,"Cậu nói bậy bạ gì đó ?". Hắn bị những lời này đâm vào nỗi đau thầm kín.



Lúc mẹ hắn ly hôn cũng không cần hắn, hoàn toàn không để ý tới con trai mình khổ sở cầu xin, một mình thu dọn hết đồ đạc rồi bỏ đi.



Lâm Phương Phương gào to nói, "Tớ nói sai sao ? Người không muốn con của mình đều không phải là người tốt".



"Cậu..." Giang Vũ tức giận nắm chặt thành quả đấm, nếu không phải cô là con gái, hắn đã sớm xông lên đánh rồi.



Mạnh Yên nhảy dựng lên đưa tay ngăn cản, "Đang yên lành xem tivi, sao lại cãi nhau ? Đừng làm rộn". Mỗi nhà đều có một nỗi niềm riêng.



"Tiểu Yên, ba tớ không cần tớ." Lâm Phương Phương lập tức trút ra ôm đầu gào khóc.



"Không đâu." Khóe mắt Mạnh Yên ẩm ướt, nắm bả vai cô, "Ba cậu chỉ có mình cậu sao lại không cần cậu chứ ?". Cô có thể hiểu được tâm trạng giờ phút này của Phương Phương, bởi vì kiếp trước cô cũng từng trải qua như vậy.



"Ông ấy mới không cần tớ, ông ấy đã có con. Tớ hận ông ấy, tớ hận ông ấy."



Một bên Lâm Phương Phương gào lên, vẻ bình thản dịu dàng từ trước đến nay giờ thành một mảnh xanh mét.



Nước mắt Mạnh Yên cũng rơi xuống, trong lòng rất đau đớn, cô cũng từng nói những lời như vậy, nhưng ý nghĩa ẩn sâu cũng là ‘con thương ba, ba đừng bỏ con’.



Giang Vũ đang tức giận thấy một màn xúc động này cũng khóc rống lên.



Tiếng khóc ba đứa nhỏ đau lòng vang lên trong phòng, khiến cho nhóm người lớn nghe được cũng đỏ mắt.