Đời Người Bình Thản

Chương 13 :

Ngày đăng: 16:13 18/04/20


Mạnh Yên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nên nói chuyện với ba mẹ.



"Tiểu Yên, sao con không ngủ?" Mạnh Ngọc Cương đang uống rượu, sau khi ăn xong ông thích rót một chén chậm rãi uống. Lý Thiến ngồi ở một bên đang sửa sang quần áo cầm trong tay.



"Ba mẹ, hai người bận rộn lâu như vậy, trong nhà mình đã gửi bao nhiêu tiền vào ngân hàng rồi ? ” Mạnh Yên cười hì hì cầm một cái chân gà lên gặm.



"Sao đột nhiên lại quan tâm tới chuyện này ? Không nhiều, đủ để dùng. ” Mạnh Ngọc Cương cười híp mắt, ”Muốn mua cái gì ? Nói đi, ba ba sẽ mua cho con. ”



"Con muốn mua một ngôi nhà. ” Mạnh Yên không hề để ý mà ném một câu, khiến vợ chồng Mạnh Ngọc Cương chấn động trợn mắt. Cảm giác đứa bé này muốn mua một ngôi nhà dễ dàng như mua một bộ quần áo bình thường vậy ?



"Nhà ? Chúng ta đâu có thiếu nhà ở. ” Mạnh Ngọc Cương không hiểu hỏi ngược lại,



Con muốn làm gì ? ”



Quan niệm cả đời này của bọn họ là chỉ cần một ngôi nhà để ở là đủ, kiếm tiền trang hoàng nhà cửa ở quê nhà đổi mới hoàn toàn, trước có thể khoe khoang với mọi người trong thôn. (đúng là tầm nhìn từ nhà bếp ra toilet =.=)



Mạnh Yên bĩu môi nói, "Nhiều một chút cũng chẳng sao. ” Ý tưởng của bọn họ quá mức lạc hậu, có chút tiền hoặc để trong ngân hàng hoặc sửa sang nhà cửa, quyết không đầu tư vào những vấn đề khác.



Mạnh Ngọc Cương cười to, "Đứa nhỏ ngốc, chúng ta không thể, mua thêm cũng vô ích, không có nghĩa gì. ”



Mạnh Yên khẽ buông tay im lặng, ”Nhưng để tiền trong ngân hàng cũng không có ý nghĩa gì. ”



"Đã nói con không hiểu, vậy có thể hưởng lãi suất, bây giờ còn rất cao."



Cao thế nào chứ, có thể so sánh được với đầu tư bất động sản sao ? Đầu óc Mạnh Yên suy nghĩ thật nhanh, ”Gia đình chúng ta muốn buôn bán, có một cửa hàng rất tốt, cũng không cần tốn tiền cho người ta mướn, lại hưởng lợi. ”



Lý Thiến nghe xong, trong lòng tính toán. ”Ông xã, con gái anh nói không sai, mỗi tháng chúng ta đóng tiền thuê nhà không bằng mua một cửa hiệu. ”



Mạnh Ngọc Cương suy nghĩ hồi lâu. ”Tốt thì tốt, chẳng qua sau này gia đình chúng ta cũng không kinh doanh mãi, sau này không có cửa hàng thì làm sao ? ”
Lý Thiến muốn tiễn, bà cười phất tay, vội vàng rời đi.



Quả nhiên ngày hôm sau nhà họ Giang cũng đi mua một căn, người nhà họ Mạnh nghe cũng yên lòng. Khả năng quan sát của người nhà họ Giang cũng rất tinh tường, nếu không thì cũng không nghe theo lời của nhà bên cạnh mà mua một căn nhà rồi.



Qua vài ngày sau khai giảng, Mạnh Yên vào lớp mới phát hiện một chuyện khiến cô đau đầu. Tưởng Thi Vũ kia cũng chuyển trường, hơn nữa còn là bạn học của cô, thật sự là oan gia.



"Mạnh Yên, tôi cũng học ở đây, về sau, chúng ta lại có thể tiếp tục tranh hạng." Bộ dạng Tưởng Thi Vũ vẫn vô cùng cao ngạo như cũ.



Ai muốn tranh hạng với cô ta? Thật sự là một người quá nhàm chán. Mạnh Yên đau đầu hỏi, "Không phải là cậu chuyển trường theo tôi chứ?" Nếu thật sự như vậy thì em gái này cũng rất cố chấp, sau này cô sẽ phải tránh đi.



"Cậu làm gì có mặt mũi lớn như vậy." Tưởng Thi Vũ châm biếm vài tiếng, "Ba tôi cho rằng trường này tốt nên mới chuyển đến đây học. ”



Vậy là tốt rồi, bộ dạng của em gái này còn chưa đến nỗi biến thái. Mạnh Yên nhẹ nhàng thở ra bắt đầu đuổi người, "Tưởng Thi Vũ, mau về chỗ ngồi đi, giáo viên sắp tới rồi. ”



Tưởng Thi Vũ quan sát cô vài lần, kỳ quái cười cười, "Mạnh Yên, có phải thành tích của cậu giảm xuống không ? ”



Mạnh Yên vỗ về cái trán, thật sự là quá cố chấp, trong miệng toàn là thành tích học tập, "Không có rớt mà còn thăng hạng, cám ơn đã quan tâm." Người nọ luôn ước gì cô không tốt.



"Hừ, cậu chờ đó, tôi sẽ đánh bại cậu." Tưởng Thi Vũ bĩu môi trở về chỗ ngồi.



Phương Linh ngồi cùng bàn lặng lẽ hỏi, "Đây là bạn học trước kia của cậu?" Cô là một nữ sinh rất tốt bụng, thành tích trung bình, lâu ngày Mạnh Yên và cô qua lại không tệ.



Sao phải thần bí như vậy, có việc gì sao? Mạnh Yên nhìn cô nói, "Đúng vậy, sao thế?"



Phương Linh tiến đến nói nhỏ bên tai cô, "Tớ nghe nói người nhà cậu ta toàn tai to mặt lớn, cậu đừng chấp nhặt với cậu ta. ”



"Tớ sẽ không nhàm chán như vậy." Mạnh Yên cười nói, trong lòng thật sự không để ý đến chuyện đó, cô ta muốn so sánh với mình thì cứ so. Chẳng lẽ còn sợ cô không thể? Chẳng qua cô bé này cũng rất buồn cười, cho là tất cả mọi người đều vây quanh mình, điển hình của căn bệnh công chúa. Đến đâu cũng có người như thế, thật là không biết làm sao.