Đời Người Bình Thản

Chương 24 :

Ngày đăng: 16:13 18/04/20


Bốn người vừa đi vừa cười cười nói nói suốt mấy phút đồng hồ đã đến công viên. Công viên này đang ở phía tây nam thị trấn, mọi người theo thứ tự mua vé vào công viên. Bên trong vườn cây xanh rậm rạp, nước chảy xuống núi giả làm cho người ta vừa thấy liền quên buồn bực. Vòng quanh đường mòn quanh co khúc khuỷu, tâm trạng Mạnh Yên hưng phấn. Sau khi xem xong chuồng khỉ lại đi dạo vườn cây.



Rốt cuộc đến trưa đã đi mệt, chọn chỗ núi giả bằng phẳng ngồi xuống. Mạnh Yên mở cặp sách tìm đồ ăn, không biết mẹ cô chuẩn bị gì nhỉ?



Chocolate, bánh ngọt, nước ngọt, khô bò, chân gà xì dầu, quả táo, quả nhiên có nhiều đồ ăn ngon như vậy, Mạnh Yên hài lòng gật đầu, đều là món cô thích ăn.



Lâm Phương Phương vươn tay, "Tớ muốn ăn khô bò."



"Tự nhiên, thích cái gì thì lấy đi." Mạnh Yên luôn luôn hào phóng, nhưng mà cô thật sự tò mò muốn biết bọn họ mang theo thứ gì.



Diệp Thiên Nhiên đổ ra những thứ trong túi xách, bánh quy nước trái cây... Ơ, lại còn có kẹo dừa.



Mạnh Yên tiện tay cầm một viên mở giấy gói ra rồi ném vào trong miệng."Không phải anh không thích ăn ngọt sao?” Sao còn đặc biệt mang theo?



"Mấy đứa thích ăn.” Lúc Diệp Thiên Nhiên thấy bịch kẹo này trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh Mạnh Yên ăn má phồng lên như chuột, không khỏi bỏ bịch kẹo vào trong túi xách.



"Em không thích." Giang Vũ ở bên cạnh lầm bầm, bị Diệp Thiên Nhiên liếc mắt dọa im lặng.



"Ăn nhanh đi, ăn xong rồi chúng ta còn đi chơi chèo thuyền." Diệp Thiên Nhiên cắn miếng bánh ngọt qua loa.



"Từ từ ăn, em đã nói nhiều lần rồi, ăn cơm nên nhai nhỏ ra nuốt chậm, vậy mới tốt cho dạ dày." Mạnh Yên im lặng, người này bị gì vậy? Chính anh ăn cơm nhanh như đánh giặc, còn bày đặt thúc giục cô. Mạnh Yên ghét nhất lúc cô ăn cơm bị người khác thúc giục, cảm giác như làm cô mất khẩu vị.



Diệp Thiên Nhiên bĩu môi, theo tốc độ như cô ăn cơm tối chừng nửa tiếng, người nào có kiên nhẫn chứ.



Mạnh Yên còn đang ăn từ từ, Diệp Thiên Nhiên đã ăn xong rồi, anh không nhịn được,”Anh đi xem xung quanh trước, mấy đứa chờ anh đừng chạy lung tung.”



Mạnh Yên cũng không ngẩng đầu, chẳng qua là giơ tay trái lên. Diệp Thiên Nhiên bất đắc dĩ xoa đầu cô rồi mới đi.



Mặt Giang Vũ sùng bái nhìn Mạnh Yên, cô thật là lợi hại, chưa bao giờ sợ anh họ của cậu. Còn cậu thì sợ muốn chết, chỉ cần thấy bộ dạng nhìn chằm chằm của anh họ cậu đã khiến cậu có cảm giác như khủng bố.



"Thế nào?" Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt cậu ngẩn người nhìn cô.




"Điều này có thể trách tớ sao? Đều do Mạnh Yên, nếu không phải là. . . Cậu ấy. . . Cậu ấy nói lung tung, làm sao tớ có thể nói sai?" Tưởng Thi Vũ giải vây vì mình, nghĩ hết biện pháp đẩy hết lên người khác.



"Cậu đừng nói nữa, Mạnh Yên lại không nói gì, cậu luôn luôn nhằm vào cậu ấy..." Triệu Điềm Điềm cũng không giúp.



Mạnh Yên đi xa, không nghe được âm thanh phía sau.



Diệp Thiên Nhiên mở miệng, "Bình thường trong trường nó cũng bắt nạt em sao?”



"Không có, dù sao cậu ta chưa bao giờ thành công." Mạnh Yên không hề để bụng. Theo lý thuyết, vì nguyên nhân gì không rõ mà Tưởng Thi Vũ ghét cô nhiều năm như vậy. Nhưng trôi qua nhiều năm như vậy, cô cũng không có làm gì, cho tới bây giờ cô ta vẫn nhằm vào cô khắp nơi sao? Người này quá cố chấp, không có gì tốt.



"Cẩn thận một chút, loại người này phiền toái.” Diệp Thiên Nhiên thấy cô bị xem thường, trong lòng bốc lửa. Anh lo lắng thay cô, cô lại không để trong lòng. Thật là tức chết đi được, trên tay hung hăng dùng sức,”Có nghe không?”



"Ai, anh họ, buông tay, đau." Mạnh Yên kêu lên, "Em biết, em nghe mà, được chưa?”



Lúc này Diệp Thiên Nhiên mới hài lòng buông lỏng nắm tay, "Tại sao nó nhắm vào em?”



Mạnh Yên bĩu môi, biết người này không có câu trả lời không chịu bỏ qua. Liền kể anh nghe nguyên nhân bọn họ kết thù.



Diệp Thiên Nhiên bất đắc dĩ cười cười, chuyện con gái cũng thật buồn cười, vì nguyên nhân nhỏ nhặt muốn có người tung hô? Cô ta không mệt mỏi sao?



"Anh họ, anh không biết đó. Tưởng Thi Vũ này thích đối nghịch với Tiểu Yên, cậu ta ỷ mình giàu, khắp nơi làm khó Tiểu Yên." Lâm Phương Phương nhân cơ hội tố cáo, cô cực kỳ ghét Tưởng Thi Vũ. Đồ nhỏ mọn, không có lễ phép, không phóng khoáng, thích nói xấu Mạnh Yên. Điều cuối cùng mới là quan trọng nhất.



Diệp Thiên Nhiên nghe nhíu mày, "Sao không nghe em kể?”



"Có cái gì tốt để kể đâu, hơn nữa cũng không có gì uy hiếp em." Mạnh Yên có chút nhức đầu, bọn họ có phải làm nghiêm trọng vấn đề không? Theo cô Tưởng Thi Vũ không tính là người xấu, ít nhất không có tìm người đánh cô.



"Nếu nó bắt nạt em thì nhất định phải nói với anh." Diệp Thiên Nhiên âm thầm nhớ rõ người này, có cơ hội cần phải đáp trả lại. Người của anh cũng dám khi dễ, thật là không nhịn được. Huống chi Tưởng Thi Vũ còn dám nói anh xấu xí, hừ.



Mạnh Yên gật đầu, đây chẳng qua chỉ là chuyện con nít ganh nhau, đâu phải chuyện quốc gia đại sự gì. Cô cũng không có ngu muội, những chiêu trò Tưởng Thi Vũ dùng cô đều biết rõ cách tránh. Mỗi lần đều khiến cho em gái Tưởng tức giận.