Đời Người Bình Thản

Chương 31 :

Ngày đăng: 16:14 18/04/20


Trải qua chuyện này, ngược lại tình cảm của hai người lại càng tốt hơn. Mọi việc Diệp Thiên Nhiên đều theo cô, mỗi ngày dù sớm hay muộn cũng sẽ cùng cô đi học.



Mạnh Yên từ chối nhiều lần cũng vô dụng, thời gian học hai cấp khác nhau, không cần phiền toái như vậy. Nhưng mà Diệp Thiên Nhiên bày ra rất nhiều lý do để thuyết phục cô, thậm chí còn đồng ý làm món đặc sản của quê anh cho cô ăn, lúc này mới được cô chấp nhận.



Việc qua lại này cũng khiến người khác chủ ý, vào giờ trưa nghỉ giải lao, mấy vị học tỷ cấp hai bộ dạng hung hăng đến tìm cô, muốn cô nói rõ quan hệ giữa cô và Diệp Thiên Nhiên.



Mạnh Yên đảo mắt, thì ra là Diệp Thiên Nhiên học cấp hai được hoan nghênh như vậy, những người tìm cô đều là đại mỹ nữ thuần khiết. Nhưng mà chuyện này phải xử lý dứt khoát, tránh để lại hậu quả. Cô mở to hai mắt ngây thơ, "Các vị học tỷ, mọi người không nghe anh ấy nhắc đến quan hệ của bọn em sao?"



"Nếu như biết bọn chị còn tới tìm em sao?" Người nói chuyện giọng không kiên nhẫn, dáng dấp cũng không tệ, mỹ nữ tóc dài mắt hạnh, cô ta nhìn chung quanh cũng không cảm thấy cô nhóc này có gì đặc biệt. Hơn nữa còn nhỏ tuổi, sao Diệp Thiên Nhiên có thể thích được?



Diệp Thiên Nhiên khá trầm tính, chỉ nói chuyện với nam sinh, đối với nữ sinh dù là nhìn cũng không thèm. Chẳng qua dung mạo anh xuất sắc, thành tích học tập cũng tốt, dáng vẻ lạnh nhạt khiến cho rất nhiều người hâm mộ.



"Anh họ em là như vậy, anh ấy không thích nói nhiều về chuyện riêng." Gương mặt Mạnh Yên chân thành, cực kỳ vô tội.



"Anh họ? Diệp Thiên Nhiên là anh họ em?" Một học tỷ thét chói tai.



"Dạ, các bạn học lớp em cũng biết." Mạnh Yên vui vẻ cười nhấn mạnh giọng một lần nữa, "Chẳng qua anh họ không thích nói chuyện của mình nên các chị không biết." Lần này mới có thể hóa giải những chuyện ghen tị này. Thích người ta cũng không dám đi thổ lộ, còn tìm tới người vô tội như cô thì có bản lĩnh hay ho gì chứ?



Bọn họ thở phào nhẹ nhõm, nói xem, cô nhóc trước mắt không có bộ dạng trổ mã, lại gầy Diệp Thiên Nhiên để ý mới là lạ. Để những người dáng cao, có ngực có mông như các cô mỗi ngày lượn lờ xung quanh thì người nào sẽ thích cô nhóc này chứ?



"Em gái, đây là KFC chị mua, chị cho em ăn.”



"Em gái, đây là bánh ngọt, em chưa ăn trưa, tới đây, cho em nè.”



"Em gái…” Vẻ mặt mọi người nhiệt tình, trên mặt nở rộ như đóa hoa.



Mạnh Yên không biết nên khóc hay cười nhìn một đống đồ ăn trong tay, còn gọi em gái thân mật chứ! Thay đổi thái độ cũng quá nhanh đi, khiến người ta không thể nói nên lời.



"Tiểu Yên." Diệp Thiên Nhiên chạy tới, đổ mồ hôi đầm đìa. Anh mới vừa nghe nói những người kia đến tìm Mạnh Yên làm phiền nên vội vàng chạy tới.



Ánh mắt những nữ sinh kia sáng lên, tầm mắt dính thật chặt vào người anh. Còn có mấy nữ sinh thẹn thùng đỏ mặt, ánh mắt si mê.



"Anh họ." Mạnh Yên nở nụ cười kỳ quái, "Anh xem mấy vị học tỷ này tặng em nhiều đồ chưa.”
"Không cần gấp gáp." Giang Vũ vỗ vỗ đầu của cô an ủi, "Ba ba nói, nếu như thành tích không tốt, thì cũng có thể tốn ít tiền." Song cũng không có thể tốn quá nhiều tiền, không thể cứ một chút là có thể dùng tiền.



Vẻ mặt Phương Phương rầu rĩ, "Tớ không muốn ngày ngày khổ cực đi học, tớ thật sự không chịu nổi."



"Phương Phương, cậu không muốn đi học?" Mạnh Yên không nhịn được chen miệng nói, "Vậy cậu có thể làm gì?"



"Tớ có thể đến nhà cậu làm nhân viên cửa hàng, nghe mẹ tớ nói, tiền lương rất khá, còn có thể trích phần trăm." Phương Phương do dự hồi lâu, lôi kéo tay của cô, "Tiểu Yên, cậu nói với mẹ cậu một tiếng, để tớ làm đi, trước kia tớ cũng từng làm việc mấy việc lặt vặt này, những công việc trong tiệm tớ cũng biết làm.”



Nghỉ hè hằng năm, hai nhà Mạnh, Gia sợ bọn nhỏ ở nhà nhàm chán, có lúc sẽ cho các cô đến chơi ở cửa hàng. Nhưng bình thường các cô cũng sẽ bận rộn giúp một tay, sửa sang lại quần áo, đính giá tiền. Lúc nghỉ hè kết thúc, Lý Thiến sẽ cho Phương Phương mấy trăm đồng tiền lương.



"Đừng nói giỡn, cậu mấy tuổi? Làm nhân viên gì chứ?" Mạnh Yên từ chối, cô mới mười sáu tuổi, xin đi làm đó là phạm pháp, còn chưa đến tuổi trưởng thành!



"Tiểu Yên, cậu giúp một tay đi, tớ chỉ vừa nhìn thấy những thứ kia hình học kia đã nhức đầu hoa mắt, không tiếp thu được." Dù thế nào, Phương Phương cũng không chịu học nữa. Cô cũng tuyệt vọng với số học rồi.



Mạnh Yên không lên tiếng, cầm tài liệu lên xem xét. Nhìn hồi lâu, chỉ vào một trường học trong đó, "Phương Phương, cậu xem trường học này thế nào?"



Phương Phương tiến tới xem, là trường học thiết kế thời trang, đào tạo trong 3 năm."Trường học này tớ chỉ sợ cũng không được."



"Không phải cậu rất thích vẽ sao? Cũng rất thích sửa quần áo, không bằng cậu thi vào trường này, sau này có thể làm nhà thiết kế, rất có lợi." Dù thế nào Mạnh Yên cũng muốn để cho cô học lý thuyết tiếp, bây giờ cô đi lao động tay chân cũng không tốt. Không thể trông cậy vào trung học cấp hai, nhưng có thể đi con đường khác.



Phương Phương bị lời của cô đả động, suy nghĩ một chút vẫn lắc đầu, "Tốt thì tốt, nhưng có lẽ tớ không có hi vọng."



"Phải có lòng tin, tớ thấy trường này lấy điểm không cao, sau này nếu cậu không tìm được việc làm, tớ sẽ nói mẹ mời cậu đến làm việc." Mạnh Yên ra sức thuyết phục, "Nếu như cậu có bản lĩnh, có thể giúp đỡ thiết kế quần áo, tiền lương còn gấp đôi nhân viên cửa hàng." Có thể học một chút cũng được, thời buổi này không có bằng cấp bước vào xã hội rất khó khăn, cô cũng không thể làm nhân viên cả đời.



Phương Phương nghe vậy hai mắt sáng lên, "Cậu nói thật không?"



"Dĩ nhiên." Mạnh Yên gật đầu chắc nịch. Mặc dù cô không nhúng tay vào chuyện buôn bán trong cửa hàng, nhưng việc sắp xếp người vẫn được. Huống chi Lý Thiến rất tốt với Phương Phương.



"Vậy tớ sẽ cố gắng thử xem." Phương Phương có mục tiêu cố gắng, tinh thần hăng hái.



Thấy thuyết phục được cô, Mạnh Yên không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ, Phương Phương phải có người động viên mới được. Chỉ tiếc mẹ cô chưa bao giờ quan tâm thành tích của cô, chỉ quan tâm cô ăn uống no đủ là tốt rồi.