Đời Người Bình Thản
Chương 36 :
Ngày đăng: 16:14 18/04/20
Tác giả có lời muốn nói: Có JQ. . . .
Mạnh Yên cũng lười để ý những người này, nhìn dáng vẻ bọn họ không vừa mắt. Không thể làm gì khác hơn là chạy đến trong phòng khách bật TV, lẳng lặng ngồi xem.
Mạnh Tuệ bưng một mâm kẹo ngồi xuống bên người cô, "Tiểu Yên, em có thể nói với mẹ em một tiếng, để chị đến làm nhân viên ở cửa tiệm?"
Mạnh Yên sửng sốt một chút lúc này mới nhớ tới năm nay Mạnh Tuệ vừa tốt nghiệp, hình như chuyên ngành học chính là kế toán. Vội vàng từ chối, "Chị à, em không làm chủ được."
"Thím hiểu rõ em nhất, em nói chắc chắn thím sẽ nghe." Mạnh Tuệ rụt rè đưa mấy viên kẹo cho cô, "Chị không dám nói với thím, em giúp chị đi."
Mạnh Yên nhìn chằm chằm viên kẹo, trong lòng cười khổ, đây là quà của nhà cô đem đến, "Chị à, nhưng không đúng chuyên môn của chị, không bằng đi đến nhà máy làm kế toán, so với làm nhân viên thì có tương lai hơn."
"Nhưng nhà máy nào sẽ chịu nhận sinh viên? Nhà chị lại không có quen biết, chị đi phỏng vấn vài nơi cũng không ai nhận." Mạnh Tuệ cắn môi dưới, khẩn cầu, "Nghe nói tiền lương làm việc trong cửa tiệm cũng cao, chị cũng không muốn cứ ở nhà ăn bám."
Nói thật, Mạnh Yên không có ác cảm gì với người chị này, cô không đáng ghét như Mạnh Quân, cũng không nịnh bợ người khác. Nhưng cô là con gái của Quý Tú Mai, chỉ điểm này, thì không thể để cho cô vào tiệm làm việc. Nếu không sẽ để lại hậu quả khó lường.
Mạnh Yên suy nghĩ một chút nói, "Chị, làm nhân viên chỉ có thể làm mấy năm, làm kế toán có thể làm lâu dài, vả lại tương lai có kinh nghiệm, tiền lương cũng cao."
Vẻ mặt Mạnh Tuệ khó xử, "Chị cũng muốn làm kế toán, nói ra cũng nở mặt nở mày, nhưng mà…”
Mạnh Yên cắt đứt lời của cô, suy nghĩ thay cô, "Như vậy đi, mấy bác chắc chắn quen biết nhiều, đặc biệt là bác hai, chị nói bọn họ nghĩ cách giúp chị."
Mạnh Tuệ suy nghĩ một chút, gật đầu, "Vậy chị đi tìm bác, không biết có được hay không?"
"Chắc chắn được, chị thông minh như vậy, dáng người lại xinh đẹp như vậy, chỗ nào cũng muốn giành." Ngoài miệng Mạnh Yên giống như quét mật ong, muốn cô bỏ suy nghĩ kia đi. Đùa gì chứ? Để cho cô đi làm nhân viên, vậy thì chủ tiệm kia sẽ thế nào? Còn không phải là cố gắng chiếu cố cô, bà nội và mấy người nhà bác cả tràn đầy tính toán, cô cũng không thể để cho mình thua thiệt.
Mạnh Tuệ bị cô dụ dỗ mắt sáng lên, hoàn toàn tin tưởng.
Nhìn bóng lưng Mạnh Tuệ vui vẻ rời đi, khóe miệng Mạnh Yên cong lên.
Sau khi ăn xong bữa cơm trưa, nhà họ Mạnh bày ra hai bàn bắt đầu đánh bài, vợ chồng Mạnh Ngọc Cương cũng bị kéo vào. Mạnh Yên không có hứng thú ở bên cạnh xem, chạy ra ngoài tìm bọn Phương Phương chơi.
Vừa vào cửa đã thấy bọn họ đang ngồi xung quanh ăn gì đó, đều đang dùng hộp nhựa đựng thức ăn.
"Tiểu Yên tới, tới đây cùng nhau ăn." Phương Phương vẫy cô, nhích qua nhường chỗ cho cô.
"Tớ mới vừa ăn cơm no." Tuy nói như vậy, tay của cô vẫn cầm lấy cổ vịt gặm, ừ, ăn vào miệng vừa thơm vừa có vị hơi cay."Buổi sáng mọi người làm gì?"
"Chúng tớ đi dạo một vòng quanh ruộng, lần đầu tiên tớ biết khoai tây mọc trong đất, còn dưa chuột và cà chua làm sao mọc được? Bây giờ tớ đã hiểu." Gương mặt Giang Vũ hưng phấn, lần này thật sự mở rộng tầm mắt.
"Ai, thật sự là hiếm thấy." Mạnh Yên nhìn lên trời, quả nhiên trẻ con thành thị!
Giang Vũ bị đả kích, bất mãn nói lại, "Tớ chưa từng thấy thì sao, mắc gì phải cười nhạo tớ?”
Diệp Thiên Nhiên ra mặt, "Được rồi, ăn nhanh đi. Không phải em nói muốn ra ngoài sao?"
Giang Vũ bị nói sang chuyện khác không hề tranh cãi với Mạnh Yên nữa, đột nhiên nhớ tới điều gì ánh mắt sáng lên, "Đúng rồi, trong sông có thể câu cá hoặc tôm không?" Cậu muốn nói con sông nhỏ bên cạnh nhà Phương Phương.
Thấy da mặt anh dày như vậy, Mạnh Yên tức giận hộc máu, "Anh, tên khốn này, cũng chiếm hoàn tiện nghi rồi, còn không buông em ra."
Tâm trạng Diệp Thiên Nhiên cực kỳ tốt, "Chúng ta nói chuyện một chút đi, sao em phải giả vờ? Biết rõ ràng anh thích em, em còn giả bộ cái gì?"
"Em. . . Lúc nào thì em giả bộ? Em. . . Em không thích anh." Ánh mắt Mạnh Yên không dám nhìn anh, chẳng qua là bình tĩnh nhìn cúc áo sơ mi của anh.
Diệp Thiên Nhiên lại không hề buồn bực, cười hì hì nói, "Không thích anh, tại sao nhận vật đính ước?"
Mạnh Yên trợn mắt hốc mồm, "Em lấy lúc nào?" Lại còn chiêu vu oan cho cô, quá đáng ghét.
"Còn không thừa nhận? Đây là cái gì?" Tay Diệp Thiên Nhiên lấy ra mặt dây chuyền vàng trên cổ cô.
"Đây không phải là quà anh tặng lúc chia tay sao?" Mạnh Yên nhìn chằm chằm, "Liên quan gì vật đính ước?"
Kể từ sau khi anh trở lại, cô vẫn chưa hỏi anh tại sao tặng món quà này cho cô, cũng không trả lại cho anh. Trực tiếp biến thành đồ của mình. Sớm biết như thế, cũng không nên tự cho là đúng, sớm trả lại cho anh là tốt.
Diệp Thiên Nhiên cười rạng rỡ, "Người nào sẽ đưa đồ vật này làm quà tặng chia tay? Em không ngốc đến mức đó nhỉ."
"Em thật sự không biết, em. . . Em trả lại cho anh." Trong lòng Mạnh Yên cũng tiếc rẻ, đeo lâu như vậy.
"Đã tặng rồi sao còn chuyện lấy lại?" Vẻ mặt cô không muốn rơi vào trong mắt của anh, trong lòng càng thêm vui sướng, "Em đã nhận, chính là bày tỏ tiếp nhận anh, em cũng không thể đổi ý."
"Anh. . . Cái người này có phải điên rồi hay không? Làm gì có ai như vậy?" Mạnh Yên ra sức lắc đầu, cô mới không muốn vì cái dây chuyền này mà bán đứng mình. Em. . .Em không biết, nếu biết tuyệt đối sẽ không nhận."
"Dù sao em đã nhận." Diệp Thiên Nhiên cười đùa ôm cô, cô là của anh, anh tuyệt sẽ không để cho cô rời khỏi mình. Lại càng không sẽ dễ dàng buông tha sau này cô cùng với người con trai khác. Chỉ cần nghĩ đến những tính toán, lúc anh đi ngủ cũng bất an, anh nhất định phải ra tay mau, không thể để cho người khác giành lấy cơ hội. Vả lại cô nhóc này cũng thích anh, chẳng qua là không dám đối mặt sự thật này thôi. Anh cần phải giữ lấy cô.
Anh sẽ đi học đại học, không thể cả ngày canh giữ ở bên người cô. Mà cô sẽ học trung học đệ nhị, nam sinh trung học đệ nhị chính là rất để ý đến những người con gái dễ nhìn. Cô đáng yêu như thế, cũng không thể để cho người khác đoạt đi. Cho nên anh mới vội vã nắm chặt, tránh cho đêm dài lắm mộng. Nhưng cô nhóc này sao lại nhát gan như vậy đây? Thừa nhận thích anh là chuyện khó khăn như thế sao? Trong lòng cô nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ là không yên lòng với anh? Ngại dung mạo anh quá dễ nhìn? Nhưng anh có cách gì, trời sinh ra đã như vậy, cũng không thể hủy dung đi. Cô không muốn người đàn ông xuất sắc làm ông xã, lại muốn tìm người bình thường. Thật là một cô nhóc khó hiểu! Nhưng nhất định cô phải là của anh!
"Sao anh lại không phân rõ phải trái chứ? Em trả lại cho anh." Mạnh Yên cắn môi dưới, vẻ mặt phức tạp, "Em. . . Em thật sự không thích anh."
"Tại sao không thích anh? Vẻ ngoài anh không tệ, lại thông minh, cũng không phải là người không đàng hoàng." Gương mặt Diệp Thiên Nhiên chắc chắn, đột nhiên giọng nói có hơi buồn bực,”Anh có chỗ nào không tốt để cho em ghét anh như vậy?"
Mạnh Yên lúng ta lúng túng không nói gì, "Em không ghét anh." Chẳng qua là anh thật sự không thích hợp với cô.
"Không ghét anh? Vậy là thích anh." Lập tức Diệp Thiên Nhiên vui vẻ ra mặt, "Vậy làm bạn gái của anh là được rồi." Vẻ mặt biến đổi nhanh như vậy.
"Ai, cái người này, em cũng sớm bị anh làm rối loạn." Mạnh Yên bị anh vòng tới vòng lui, đầu óc cũng sắp loạn rồi, muốn phát điên.
Diệp Thiên Nhiên cúi đầu lại hôn môi của cô, "Em hơi ngốc một chút, còn nghe lời của anh, không tệ."
"Không đúng, không đúng." Mạnh Yên nhức đầu suy nghĩ rốt cuộc không đúng chỗ nào.
"Anh họ, Tiểu Yên." Đột nhiên xuất hiện tiếng gọi thức tỉnh bọn họ.
"Hình như là Phương Phương." Diệp Thiên Nhiên nghiêng tai lắng nghe.
"Mọi người ở đâu? Mau ra đây, Tiểu Yên nhà cậu đã xảy ra chuyện." Tiếng gọi chói tai phá vỡ một hồi yên lặng.