Đời Người Bình Thản
Chương 38 :
Ngày đăng: 16:14 18/04/20
Mọi người im lặng ngồi xe taxi về nhà, Lý Thiến cũng đưa mấy đứa trẻ này về nhà, nói bọn họ trở về.
Diệp Thiên Nhiên nhìn mẹ con hai người không yên lòng, vẫn theo chân hai người cùng trở về trong phòng khách nhà họ Mạnh.
Lý Thiến không rảnh để ý anh, vừa ngồi xuống lại hỏi, "Tiểu Yên, xem mắt là có ý gì?" Vấn đề này khiến bà bứt rứt khó chịu suốt đường đi.
"Mẹ, là như vậy." Mạnh Yên nói rõ tường tận chuyện này, nhấn mạnh chuyện trước đó. Là tình huống bất ngờ. Sau lại đuổi người phụ nữ đó đi, hoàn toàn không có tiếp tục phát triển. Cô vẫn chưa nói vì sợ Lý Thiến nghi ngờ.
Mặt Lý Thiến đỏ rồi lại trắng, bà thật lòng hiếu thảo với mẹ chồng, không ngờ bà ta đã sớm tính toán với mình, thật quá vô sỉ. Chuyện đáng mừng nhất chính là Mạnh Yên vẫn ở bên cạnh giúp đỡ, nghĩ đến Mạnh Ngọc Cương khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, "Con nói ba con vô tội, nhưng theo mẹ, sợ là ba con cũng có ý định này nhỉ?" Đây là chuyện không thể dễ dàng tha thứ.
"Ba ba tuyệt đối không có." Mạnh Yên hoảng loạn, nghĩ hết cách giải vây vì Mạnh Ngọc Cương, giống như bất lực."Mẹ, không nên ly hôn với ba."
"Tiểu Yên, mẹ thật sự mệt mỏi." Gương mặt Lý Thiến bất đắc dĩ, "Mẹ rất nản, không chịu nổi việc với ba con nữa."
"Mẹ, không nên nghĩ như vậy." Mạnh Yên kéo tay của bà, bộ mặt khẩn cầu, "Mẹ... Nếu không mẹ ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ hết khó chịu." Người đang tức giận làm gì cũng sẽ hối hận, mẹ cô cũng chỉ là nhất thời tức giận.
Lý Thiến vỗ tay của cô, "Tiểu Yên, coi như ba mẹ ly hôn con có thể đi theo mẹ, dù thế nào con vẫn là con gái của mẹ."
Mạnh Yên ràn rụa nước mắt, che lỗ tai không muốn nghe lời như thế, "Con muốn sống với ba mẹ, con không muốn phải xa cách."
"Đứa nhỏ ngốc." Lý Thiến sờ sờ đầu của cô, khuôn mặt mệt mỏi, "Mẹ hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước. Thiên nhiên, con để ý Tiểu Yên."
Diệp Thiên Nhiên nghe vậy nhanh chóng đồng ý.
Chờ Lý Thiến đi vào phòng, Mạnh Yên ngơ ngác nhìn cửa phòng, trong mắt nước mắt lại rơi.
Thấy dáng vẻ cô thất hồn lạc phách, Diệp Thiên Nhiên khổ sở trong lòng, "Tiểu Yên."
"Bọn họ đều không có ý tốt." Diệp Thiên Nhiên hiểu rất rõ ý nghĩ của các nam sinh trung học cấp hai, đều là giai đoạn nam nữ dễ dàng có tình cảm với nhau. Anh không thể không đề phòng!
"Hừ" Gương mặt Mạnh Yên khinh thường, còn nói người khác nữa? Xem lại bản thân mình đi. Luôn thừa dịp cô chưa chuẩn bị giở trò với cô, nếu không phải là cô có ý thức đề phòng mạnh mẽ, cũng không biết bị anh chiếm bao nhiêu tiện nghi rồi.
Diệp Thiên Nhiên sờ sờ mặt cô, bị cô tránh thoát. Chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài trong lòng, lưu luyến không rời.
Đưa Diệp Thiên Nhiên rời đi, Mạnh Yên cũng đi theo Giang Vũ đến trường học ghi danh. Mấy ngày trước Lâm Phương Phương đã đi, thời gian trường cô tựu trường tương đối sớm.
Hai người cũng không học chung một lớp, nhưng chỉ cách một phòng học. Trung học cấp hai có thể ở ký túc xá, giáo viên đã hỏi tình hình nhà bọn họ, không để cho bọn họ ở nội trú. @4rum!d%d*l)d+d}
Hai nhà Mạnh Giang đều ở gần, mỗi ngày chỉ cần đi mấy phút là có thể tới trường học. Đối với quyết định lần này, Mạnh Yên không có dị nghị. Dù sao món ăn trong trường học này không đa dạng, cũng không có Lý Thiến tự mình nấu thức ăn ngon cho cô. Huống chi cô còn muốn chăm sóc mẹ, không thể để cho một mình mẹ cô đơn ở nhà.
Nhiều bạn học quen cùng vào chung trường, cho nên cũng không xa lạ gì. Chẳng qua là Tưởng Thi Vũ lại học cùng lớp, chỉ có thể khiến cho Mạnh Yên thầm thở dài, nghiệt duyên!
Bạn học Tưởng này trước sau đều cao ngạo, luôn coi Mạnh Yên như không khí, Mạnh Yên cũng có thể thở phào, dù sao cô nhóc đó cũng không có sức lực làm tổn thương cô.
Song bạn học Tưởng vừa vào trung học, đã được đông đảo nam sinh nhiệt tình hoan nghênh. Có rất nhiều nam sinh đưa thơ tình tặng quà, ngày ngày còn có người chờ phía ngoài cổng trường. Nghe nói từ nhỏ cô ta đã thích ăn diện, điều kiện gia đình lại giàu có, quần áo giày dép đều là thời thượng, người cũng dài rất tốt, mỗi lần đi học trang điểm lộng lẫy, giáo viên trong trường học cũng không nói gì. Theo tin đồn nói ba cô là Bộ trưởng bộ giáo dục, là người lãnh đạo trực tiếp của các giáo viên.
Cô ta cũng không so sánh thành tích với Mạnh Yên nữa, không có gì hay mà so. Thành tích của cô đã sớm rơi xuống trung bình, không có tăng nữa.
Hôm nay Mạnh Yên đang cúi đầu đọc sách, Tưởng Thi Vũ đột nhiên chạy tới, "Mạnh Yên, tôi có chuyện muốn nói, cậu ra ngoài một chút."
Mạnh Yên khó hiểu nhìn cô, hai người bọn họ luôn luôn xa cách, "Chuyện gì, có chuyện gì thì nói ở đây luôn đi."
Tưởng Thi Vũ dậm chân kiên trì nói, "Ra ngoài đi, tôi sẽ không làm gì cậu."