Đời Người Bình Thản
Chương 40 :
Ngày đăng: 16:14 18/04/20
Bạn học Tưởng không nghe lời khuyên, qua mấy ngày, cô nàng chạy đến lớp học Giang Vũ tỏ tình, bị Giang Vũ dứt khoát từ chối. Cô nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, ngày ngày đem đồ ăn sáng cho Giang Vũ ăn, Giang Vũ vẫn không để ý tới cô ta, đều tìm cách tránh.
Nhưng chuyện này lại ầm ĩ, chủ nhiệm lớp của hai người cũng gọi bọn họ đến trong phòng làm việc nói chuyện.
Mạnh Yên biết được tin tức này rồi chạy tới, núp ở cửa nghe giáo viên đang nói những gì, chỉ là những lời lẽ bình thường như bọn họ còn nhỏ nên tập trung vào việc học.
Mặt Giang Vũ đỏ lên, nắm quả đấm tức giận muốn hộc máu, thật là tai bay vạ gió. Cậu hoàn toàn không thích Tưởng Thi Vũ, mà sao lại giống như cậu mắc phải lỗi lầm? Người ta cứ tình nguyện thì cậu có cách gì? Cậu nói rất nhiều nào là mình không có liên quan gì cô ta, nhưng giáo viên không tin mấy lời này, tình huống hiện nay khiến cho người ta vừa tức vừa tủi thân.
Mạnh Yên đứng ở cửa ngó dáo dác, khiến hai vị giáo viên chú ý.
Giáo viên Tôn chủ nhiệm lớp cô vẫy cô vào, "Mạnh Yên vào đây."
Mạnh Yên cười híp mắt chào hỏi, "Chào cô Tôn, thầy Lý."
Thầy Lý chủ nhiệm lớp của Giang Vũ hỏi, "Mạnh Yên, nghe nói em và Giang Vũ là bạn học, em có số điện thoại của bọn họ không?"
Ông hỏi cậu hồi lâu, nhưng Giang Vũ chỉ im lặng không chịu nói.
Mạnh Yên há to mồm, không phải là muốn gọi người nhà đến chứ? Nếu như mà gọi đến cậu, thì Tiểu Vũ thảm rồi.
Sắc mặt Giang Vũ càng khó coi, thừa dịp thầy cô không chú ý nhìn cô lắc đầu.
"Thầy ơi, số điện thoại nhà Giang Vũ em có." Mạnh Yên vòng vo đảo mắt, gương mặt thành khẩn, "Nhưng mà trong nhà cậu ấy không có người lớn, ba mẹ cậu ấy cũng bận rộn không thấy đâu, bọn em rất ít khi thấy họ."
Thầy giáo Lý tiếp tục hỏi, "Vậy ba mẹ Giang Vũ làm gì?"
Đôi mắt Mạnh Yên rõ ràng, "Buôn bán, thường không ở nhà." Lời này là nửa thật nửa giả, cũng không biết hai vị giáo viên này có tin lời cô không?
Dĩ nhiên bọn họ dễ dàng tin, bởi vì trong mắt bọn họ thì Mạnh Yên là một học sinh giỏi chăm chỉ, lời cô nói không phải là giả.
Cô giáo Tôn có hơi bối rối, "Vậy có người lớn nào khác không? Có thể để ý cậu?"
Mạnh Yên cắn cắn môi, "Ông nội bà nội lớn tuổi, sức khỏe lại không tốt, sợ rằng..."
Dọa người lớn tuổi sợ không phải là chuyện tốt, thầy giáo Lý từ bỏ ý nghĩ này, cau mày, "Vậy không còn những người khác sao?"
Động tác Diệp Thiên Nhiên nhanh chóng, hôn một cái lên mặt cô, lại thật nhanh lui ra.
"Anh..." Mạnh Yên ngơ ngác lấy tay xoa xoa mặt, "Sao anh lại như vậy? Không phải em nói không ôm ấp hay hôn mà?"
Diệp Thiên Nhiên cười xấu xa, khóe miệng cong lên, "Tại sao không thể? Anh đã hôn rồi thì làm sao đây? Nếu không thì em hôn lại?"
Nghe lời vô lại của anh, cô bị chọc tức phát điên, "Diệp Thiên Nhiên, anh không biết xấu hổ."
"Không tệ, cuối cùng cũng không gọi anh họ nữa." Diệp Thiên Nhiên hài lòng gật đầu một cái, "Anh thích nghe em gọi tên anh."
Mạnh Yên khóc không ra nước mắt, người này mắng anh cũng không có phản ứng, đánh lại đánh không lại, tránh cũng không được, vậy phải làm sao bây giờ?
Diệp Thiên Nhiên buồn cười nhìn cô, "Sao lại bày ra vẻ mặt này? Dù sao chúng ta ôm cũng ôm qua, hôn cũng hôn qua, nói những thứ này nữa cũng không có ý nghĩa nữa, đúng không? Ngoan ngoãn làm bạn gái của anh, không phải tốt sao?" Vừa nói chuyện này tay đặt ở cô bên hông lại khẽ vuốt qua lại.
Mạnh Yên cắn răng khóc không ra nước mắt, hai tay kéo bàn tay đang làm loạn của anh ra, "Em chỉ muốn làm bạn với anh, không muốn làm bạn gái của anh." Anh được nước càng làm tới, chuyện này không thể được. Nên nói rõ ràng mọi chuyện không nên cứ để lung tung mãi được.
Diệp Thiên Nhiên thu hồi nụ cười bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, "Tại sao? Anh làm em mất mặt sao?"
"Ai, đâu phải anh không biết nguyên nhân." Mạnh Yên cũng hung dữ nhìn anh. Còn giả bộ cái gì!
"Anh không hiểu, nam sinh bình thường có gì tốt, mà em cứ nhất quyết chọn loại người như vậy?" Sắc mặt Diệp Thiên Nhiên rất khó xem, "Anh có điểm gì kém bọn họ?"
"Anh quá xuất sắc, không thích hợp với em." Mạnh Yên cố gắng nói rõ ràng với anh, "Em không hy vọng một lúc nào đó sẽ bị cướp bạn trai.”
Diệp Thiên Nhiên hung dữ nhìn cô chằm chằm, "Em không tin anh? Hay em không tin tưởng mình?"
"Cả hai." Mạnh Yên thở dài một tiếng, "Em là một nữ sinh bình thường, muốn một chuyện tình cảm bình thường, một người bạn trai bình thường, một cuộc sống bình thường. Mà anh không phải là người đó, em không giữ nổi anh." Quen người không thích hợp với mình, tương lai chắc chắn sẽ khổ. Thay vì đau dài không bằng đau ngắn, không nên bắt đầu là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
Diệp Thiên Nhiên thật sự muốn đập cái đầu cố chấp của cô, "Thật ra nói đi nói lại, em chỉ muốn một người sẽ chung thủy không phản bội tình cảm đúng không? Làm sao em biết anh sẽ không làm được chứ?"
“Trên đời này không có chuyện gì tuyệt đối, chỉ là không đủ dũng khí để phản bội." Mạnh Yên cảm thấy phức tạp trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, "Em hi vọng chúng ta là bạn tốt cả đời, chỉ là bạn tốt, em có thể rất hào phóng tha thứ khuyết điểm và lỗi lầm của đối phương. Nhưng nếu như là bạn trai, yêu cầu của em sẽ rất nhiều, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ người đa tình..."
"Anh là người đa tình sao?" Diệp Thiên Nhiên nghe không nổi nữa. Trong lòng mơ hồ đau nhói, chẳng lẽ anh rẻ mạt như vậy? Bị cô lặp đi lặp lại từ chối nhiều lần, thậm chí mở miệng chất vấn nhân phẩm của anh. Anh tự hỏi trừ cô ra, chưa từng thân thiết với bất kỳ nữ sinh nào. Tại sao cô có thể nói anh như vậy? Rốt cuộc trong lòng cô, anh là người thế nào?