Đời Người Bình Thản

Chương 454 :

Ngày đăng: 16:14 18/04/20


Mạnh Yên cùng Diệp Thiên Nhiên đến Hương Phiêu Viên ăn cơm, nơi này nổi tiếng về món vịt quay, nhúng vịt vào trong giấm đỏ rồi cuốn với bánh, thêm rau, chấm với nước chấm. Mạnh Yên thích tới đây nhất, chẳng qua giá ở đây rất cao. Thỉnh thoảng tới mấy lần tạm được, thường xuyên đến thì cô hơi xót tiền.



Trong tiệm cũng vắng người người, hai người gọi một phần, phần cơm chiên thịt bò và chân giò hun khói, món ăn được dọn lên rất nhanh, Diệp Thiên Nhiên cuốn một miếng cho cô, cô nhận lấy ăn từng ngụm lớn, không có chút để ý hình tượng nào cả.



"Từ từ ăn, không có ai giành với em đâu." Diệp Thiên Nhiên cười lắc đầu, nhưng mà nhìn cô ăn ngon như vậy, khẩu vị của anh cũng tốt lên. Bánh bí đỏ vừa ăn cũng đã tiêu hết.



Mạnh Yên vốn không để ý tới việc nói chuyện, ăn xong rồi uống canh, canh này mùi nồng nhẹ, không có mùi tanh của thịt, phía trên còn nổi mấy lá rau xanh biếc, đủ cả sắc – hương – vị.



Thừa dịp cô ăn ngon miệng, Diệp Thiên Nhiên hỏi, "Lúc nãy sao lại mất hứng? Có phải chị họ em nói chuyện gì không?"



Mạnh Yên dừng tay ăn cơm, nhìn anh, "Không có, chẳng qua chị ấy hỏi chuyện của người khác." Đây mới là nguyên nhân cô tức giận.



Diệp Thiên Nhiên hơi sửng sốt, có chút lúng túng gãi gãi đầu, "Mà chuyện không liên quan đến anh, anh vốn không có để ý tới cô ta." Anh vô tội, cũng không thể bị oan.



Mạnh Yên nhún vai một cái, "Cho nên em cũng không tức giận anh."



Diệp Thiên Nhiên bận rộn rót mật vào tai, "Tiểu Yên nhà mình càng ngày càng sáng suốt, càng ngày càng hiểu chuyện."



"Hừ, ai là người nhà anh chứ?" Mạnh Yên không nhịn được nói giọng khó nghe, "Lúc trước em không hiểu chuyện sao?" Cô cũng muốn nhanh chóng quên chuyện này đi, anh lại còn nhảy ra hỏi lại, thật là.



"Anh chỉ chèn thêm chữ ‘càng’ thôi, đừng nghĩ oan cho anh." Diệp Thiên Nhiên giơ tay đầu hàng, "Sau này anh sẽ tránh người như vậy, tuyệt đối sẽ không để ý với bọn họ."



"Đây là chuyện của anh, không cần nói với em." Mạnh Yên bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn.



"Em đó." Diệp Thiên Nhiên sờ sờ đầu của cô, cô bé này thật là nhỏ mọn, nhưng trong lòng anh lại vô cùng vui vẻ, cô bé này đang ghen nhỉ? Cuối cùng cô cũng để ý tới anh.



Mạnh Yên bĩu môi, kỳ lạ, dáng dấp cô cũng không tệ, sao lại không có người thích cô nhỉ? Lúc học trung học đệ nhất cũng có nhiều nữ sinh được theo đuổi, duy chỉ có cô không có, cô không tự chủ hỏi vấn đề này.



Diệp Thiên Nhiên cổ quái nhìn cô, "Em mong có người theo đuổi em?"



"Không hẳn, chỉ là cảm thấy khó hiểu." Mạnh Yên ngậm phần cơm, nói không rõ.



Diệp Thiên Nhiên đảo mắt, "Có cái gì kỳ lạ đâu? Lúc em học trung học đệ nhất dáng vẻ còn chưa trổ mã, ai lại đi thích người như cây đậu chứ?"



"Em tệ thế sao?" Mạnh Yên dậy thì muộn, nhưng cũng không đến mức như anh nói. Cô nhớ tới những nữ sinh được hoan nghênh, chợt một suy nghĩ thoáng qua đầu, chẳng lẽ là..."Diệp Thiên Nhiên, không phải là anh động tay động chân gì chứ?"


Lý Thiến rất cảm động, "Thiên Nhiên, tối nay ở đây ăn cơm, dì làm món sở trường cho con ăn." Thật là một đứa bé ngoan, mới vừa rồi bà cũng không hiểu được làm phiền đứa nhỏ này kiên nhẫn.



"Cảm ơn dì Lý, con thích mấy món dì nấu, ăn rất ngon." Miệng lưỡi Diệp Thiên Nhiên trơn nhẵn, "Căn tin trường con nấu khó ăn lắm, mỗi lần ăn cơm con đều phải tưởng tượng mấy món dì nấu mới nuốt được.”



"Thật sao? Thích thì sau này tới đây ăn cơm nhiều một chút." Lý Thiến đắc ý, tay nghề của bà tốt thế sao.



"Được được được." Gương mặt Diệp Thiên Nhiên hớn hở, khiến Mạnh Yên ở một bên chỉ biết kêu trời, đồ nịnh bợ!



Diệp Thiên Nhiên thừa dịp Lý Thiến đi ra ngoài nấu ăn, đưa tay kéo tóc của cô, cô bé không có lương tâm, anh làm tất cả không phải vì cô sao?



Quả nhiên Lý Thiến làm một bàn lớn đầy món ăn, trong đó có món thịt kho và canh thịt bò mà Diệp Thiên Nhiên thích, khiến Diệp Thiên Nhiên ăn cũng không ngẩng đầu lên, vùi đầu vào ăn.



Lý Thiến thấy rất vui mừng, không ngừng gắp thức ăn cho anh. Mình làm món ăn có người khen, cảm giác thành tựu đó còn thỏa mãn hơn là bán được mấy bộ quần áo.



Mạnh Yên trợn mắt nhìn Diệp Thiên Nhiên, mẹ cô thật thiên vị, ai mới là con ruột của mẹ?



Hành động của cô khiến Lý Thiến bất mãn, trợn mắt nhìn cô, "Con bé này, sao không lo ăn cơm đi, còn trách móc gì?" Sao lại không lễ phép như vậy? Bình thường nó cũng thích ăn, cũng không làm chuyện thất lễ. Hôm nay sao vậy?



"Con muốn ăn đùi gà." Ánh mắt Mạnh Yên nhìn chằm chằm đùi gà trong chén của Diệp Thiên Nhiên. Biết rõ cô thích ăn, còn gắp đùi gà cho anh.



Lý Thiến vừa bực mình vừa buồn cười, sao lại giống như đứa bé không hiểu chuyện? "Bình thường là con ăn, hôm nay Thiên Nhiên là khách thì nhường cho anh đi.”



Ghét, anh là khách gì chứ? Mạnh Yên không vui bĩu môi, ủy khuất cúi đầu ăn cơm trắng.



Diệp Thiên Nhiên lắc đầu, gắp đùi gà vào trong chén cô.



Thấy thế Lý Thiến vội vàng ngăn cản, "Thiên Nhiên, không cần để ý nó."



"Dì Lý, con không thích ăn đùi gà." Diệp Thiên Nhiên vội vàng mở miệng, chỉ sợ bà trách Mạnh Yên.



Mạnh Yên cắn đùi gà vừa thơm vừa ngon, tâm tình thật tốt, trên mặt lộ ra nụ cười khoái trá. Vẫn là Diệp Thiên Nhiên lên tiếng nhường.



Lý Thiến bất đắc dĩ nhìn cô, con bé này quá tùy hứng, sao lại đối với khách như vậy? Người ta khách sáo, cô lại tưởng thật. Ngày thường cũng không thấy nó như vậy? Làm sao bà biết có người tự nguyện vì ai, trong lòng cũng vui sướng đây!



Mạnh Ngọc Cương lại thu hết tất cả trong mắt, trong lòng cảm giác là lạ. Hai đứa bé này có quá thân thiết rồi không?