Đời Người Bình Thản

Chương 501 :

Ngày đăng: 16:14 18/04/20


Trong giọng nói của Mạnh Ngọc Cương mang theo trách cứ, "Thiên Nhiên, chú không phản đối tụi con đi chơi, nhưng cũng nên chú ý thời gian, đi đến lúc trời tối mịt như thế thì những người lớn làm sao yên tâm?"



"Chú Mạnh, con xin lỗi." Diệp Thiên Nhiên không dám nói gì, vẻ mặt cung kính.



Mạnh Ngọc Cương nhìn bọn họ hồi lâu, nghiêm mặt nói, "Không có có lần sau, còn như vậy chú cũng không cho phép Tiểu Yên đi chơi."



"Ba ba." Mạnh Yên sợ hãi gọi.



Mạnh Ngọc Cương phất tay một cái, "Thiên Nhiên mau trở về đi, trời lạnh như thế này trở về nhà nghỉ ngơi, cám ơn con đã đưa Tiểu Yên trở về." Mặc dù có vẻ khách khí, nhưng sao lại nghe có vẻ tức giận?



"Không cần không cần, chú Mạnh, con về trước." Diệp Thiên Nhiên bất an, dưới sự thúc giục liên tục của Mạnh Ngọc Cương nhanh chóng rời đi. Ngay cả nhìn Mạnh Yên cũng không dám, chỉ sợ Mạnh Ngọc Cương nổi giận.



Mạnh Yên không dám nhìn bóng lưng Diệp Thiên Nhiên rời đi, ngẩng đầu nhìn ông cười nói, "Ba ba, chúng ta về nhà đi, mẹ đâu rồi?"



Mạnh Ngọc Cương quở trách, "Mẹ đang xem TV chờ con, con..."



Mạnh Yên đau đầu, "Dạ con biết rồi, lần sau con sẽ về nhà sớm." Cô không nghĩ tới sẽ phạm sai lầm, bình thường Chủ nhật cha mẹ cô bận rộn phải đến đêm hôm khuya khoắc mới về nhà, cô vốn tưởng rằng hôm nay cha mẹ sẽ không về nhà nghỉ ngơi sớm như vậy...



"Con... Mấy ngày nay con đi chơi với Thiên Nhiên sao?" Giọng nói Mạnh Ngọc Cương có hơi do dự.



"Chẳng qua là thỉnh thoảng, có lúc bọn con hẹn bạn bè đi cùng, có lúc cùng Giang Vũ và Phương Phương đi chơi." Mạnh Yên đè xuống lồng ngực đập thình thịch, hết sức tự nhiên nói, "Đúng rồi, cuối tuần là sinh nhật của Phương Phương, tụi con đã hẹn cùng nhau ăn mừng."



Mạnh Ngọc Cương rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, "Đúng rồi, hình như sinh nhật Phương Phương là ngày 29/10 này, vậy còn sớm nhỉ." Trong thôn Mạnh Ngọc Cương đều nhớ sinh nhật của mấy đứa trẻ bằng tuổi Mạnh Yên.



Mạnh Yên gãi gãi đầu, "Sinh nhật bạn ấy là ngày dương lịch, bọn con không biết xem ngày âm lịch thế nào."



Mạnh Ngọc Cương khẽ trách, "Ngốc quá, ngày âm lịch không phải có trên lịch sao?"



Mạnh Yên kéo cánh tay của ông, "Từ từ cũng quen mà, năm nào cũng tổ chức sinh nhật ngày này tháng mười dương lịch, ai còn để ý âm lịch chứ?"



"Theo nếp cũ thì tính âm lịch, cái đó mới đúng." Mạnh Ngọc Cương hiếm khi thấy con gái có chỗ khó hiểu nên khoe khoang mấy câu.
"Hai bạn này là? Giới thiệu một chút đi." Một người nữ sinh nhỏ nhất, phát hiện Mạnh Yên và Giang Vũ đứng ở cửa phòng bếp.



Lâm Phương Phương tự nhiên hào phóng vẫy bọn họ đến rồi giới thiệu một lần.



Giang Vũ và Mạnh Yên ăn mặc khác ngày thường, dung mạo cũng tương đối xuất sắc, những người đó cũng không xem thường bọn họ, rất nhiệt tình với bọn họ.



Mạnh Yên chỉ mím môi mỉm cười, cũng không nói nhiều. Cô tỉ mỉ lưu ý đôi mắt Phương Phương, Phương Phương từ đầu đến cuối len lén nhìn một người nam sinh.



Điều này làm cho Mạnh Yên không khỏi quan sát nam sinh kia, da trắng, cười lên thì khóe miệng sẽ xuất hiện hai lúm đồng tiền, một nam sinh nhã nhặn thanh thú, không nghĩ tới Phương Phương sẽ thích con trai như vậy.



Nhưng mà vẻ mặt nam sinh kia không có gì khác thường, thái độ cũng bình đẳng với nữ sinh khác, không nhìn ra có chỗ đặc biệt nào với Phương Phương.



Lúc cô quan sát đồng thời cũng để ý quà tặng của mấy người bạn học kia, Mạnh Yên vừa nhìn lại, ngất, rất nhiều loại vải vóc, cực kỳ thực tế, cô cũng mở rộng tầm mắt.



Mạnh Yên ở bên cạnh nhìn la to mở ra mở ra, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người khác tặng quà sinh nhật thế này.



Phương Phương phấn khích sờ sờ, thỉnh thoảng đoán tên loại vải vóc. Đoán đúng mọi người cười to, đoán sai thì mọi người ồn ào, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.



Mạnh Yên thấy mình không chen vào được quay đầu nhìn thấy Giang Vũ len lén vào phòng bếp, cũng đi theo. d^d*l)q(d+



"Tớ cũng đến giúp một tay."



Giang Vũ thấy cô vào sau, giống như có chút thất vọng, "Đồ ăn cũng không có gì nhiều, chờ canh nấu xong có thể ăn cơm, cậu lên đó chơi đùa với bọn họ đi."



"Tớ không quen bọn họ, cũng không có tiếng nói chung với họ." Mạnh Yên không sao cả nhún vai một cái, thỉnh thoảng bị người lạnh nhạt cũng không có gì.



"Tiếng nói chung?" Giang Vũ khó hiểu hỏi.



"Đúng, không có tiếng nói chung làm sao nói chuyện được?" Tầm mắt Mạnh Yên lơ đãng rơi vào trên mặt cậu, trong lòng hoảng hốt, "Sao vậy? Sắc mặt của cậu thật khó coi, có phải là không thoải mái không?"