Đời Người Bình Thản
Chương 521 :
Ngày đăng: 16:14 18/04/20
Quả nhiên buổi trưa ngày 14/2 Diệp Thiên Nhiên xuất hiện trước mặt Mạnh Yên.
Mạnh Yên vừa mừng vừa sợ, nhào tới ôm cổ anh, "Em còn tưởng rằng anh không trở về chứ." Hại cô sáng sớm đứng ngồi không yên, chỉ sợ anh kịp.
Gương mặt Diệp Thiên Nhiên vui vẻ, "Sao thế? Chuyện anh đồng ý với em tự nhiên sẽ làm được."
Mạnh Yên kéo anh đi vào, "Anh có mệt không? Mau vào. Ba mẹ em cũng đi ra ngoài rồi."
Vừa đóng cửa lại, Diệp Thiên Nhiên liền ôm chặt cô, cúi đầu, đôi môi vội vàng đè lên, hôn lên môi Mạnh Yên. Hồi lâu mới buông cô ra, để cho cô lấy hơi, tay vẫn giữ chặt hông cô như cũ.
Hai người ngồi ở trên ghế sa lon mười ngón tay đan lại, lòng Mạnh Yên tràn đầy vui mừng nhìn anh, "Anh trở về như vậy, ba mẹ không nói gì sao?"
"Không có, dù sao cũng phải đi học." Diệp Thiên Nhiên cúi đầu hôn lên, "Bọn họ cho là anh trở về để chuẩn bị cho học kỳ mới."
"Vậy thì tốt." Mạnh Yên cũng không hi vọng người nhà Diệp Thiên Nhiên ghét cô, "Chúng ta sẽ đi đâu?"
"Tùy em." Diệp Thiên Nhiên không có ý kiến, chỉ cần có thể thấy cô ôm cô là tốt rồi, về phần những chuyện khác thì sao cũng được.
Mạnh Yên ngước đầu, trên gương mặt nở nụ cười vô cùng rực rỡ, "Vậy trước bọn mình đi dạo phố, chờ đói bụng rồi sẽ ăn một bữa thật ngon." Cô đã sớm nghĩ xong.
"Được, tùy em." Diệp Thiên Nhiên hài lòng ôm lấy cô, đầu tựa vào chai gội đầu.
Mạnh Yên thấy gương mặt anh mệt mỏi, có chút đau lòng, "Vậy anh có muốn nghỉ ngơi một chút không? Muốn ngủ thì đến phòng khách." Trong khách phòng có tràng kỷ, bình thời thì dùng làm ghế ngồi, có khách thì mở ra là cái giường.
"Không muốn nghỉ ngơi." Nhớ cô nhiều ngày như vậy, thật vất vả mới cô ôm vào trong ngực, anh mới không muốn nghỉ ngơi, "Anh muốn nói chuyện với em chút, những ngày qua anh rất nhớ em."
"Hì hì, em cũng nhớ anh." Hai gò má Mạnh Yên ửng đỏ.
"Anh thấy không hẳn." Diệp Thiên Nhiên cọ cọ mặt cô, bắt đầu tính sổ, "Anh gửi cho em mấy tin nhắn như vậy mà em chỉ trả lời mấy câu." Hại ngày nào cũng nhìn chằm chằm máy BP, chỉ sợ bỏ lỡ tin nhắn của cô, vậy mà, chỉ trả lời 7,8 câu, còn rất đơn giản.
"Anh đi rửa chén." Diệp Thiên Nhiên đè lại tay cô muốn thu dọn, "Anh cũng không thể ngồi ăn không làm gì." Vậy còn có lần sau sao?
"Vậy cũng tốt." Mạnh Yên cũng không muốn ngâm tay trong nước lạnh rửa chén, thuận thế thúc giục anh, "Nhanh lên một chút, em đi lấy túi."
Hai người tay trong tay đi dạo ở thành phố, trên đường đều là những cặp tình nhân ngọt ngào lãng mạn, thỉnh thoảng có nữ sinh rạng rỡ đang ôm một bó hồng to tươi đẹp đi qua.
"Em muốn không?" Diệp Thiên Nhiên chỉ vào người ra sức gào to bán hoa hồng.
"Quên đi, vẫn nên mua đồ ăn cho em đi, như vậy còn thực tế hơn." Mạnh Yên phát hiện cô không có nhiều tế bào lãng mạn, những thứ này cô chỉ thích nhìn một chút nhưng không hề muốn.
"Em đó." Diệp Thiên Nhiên không biết nên khóc hay cười, cô bé này chỉ biết ăn thôi. Nhưng mà theo anh, anh cũng cảm thấy hoa hồng không có gì thực tế. Không biết là giữa hai người, người nào ảnh hưởng người nào?
Hai người đi dạo một vòng ở cửa hàng tổng hợp, mua mấy bộ quần áo rồi ra ngoài lúc sắc trời đã tối.
Tìm một nhà hàng Tây ăn bữa tối dưới ánh nến, Mạnh Yên luôn luôn thích ăn ở đây, Diệp Thiên Nhiên cũng bị cô ảnh hưởng mà từ từ thích ăn.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, ăn xong bữa ăn chính lúc đang ăn món tráng miệng, có 1 cặp nam nữ vào cửa, đi tới phía hai người, "Ơ, Mạnh Yên, sao cậu lại ở chỗ này?"
Mạnh Yên hoảng sợ, nuốt vội bánh pudding xoài vào trong miệng, "Đây là. . . ?" Ở chỗ này cũng có thể gặp được người quen, cơ hội cũng quá hiếm đi. Đây thật sự là một cặp đôi xuất sắc nhưng cô thật sự không nhớ gì cả.
"Tớ là Đường Tiểu Thiên, cậu quên lần trước ở nhà Lâm Phương Phương. . ." Ánh mắt Đường Tiểu Thiên lướt qua trên người bọn họ, trong lòng ê ẩm. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Mạnh Yên có ấn tượng rất tốt, nhưng cô lại không có phản ứng. Từ trước đến nay đều là nữ sinh đuổi theo cậu ta, cậu ta không chủ động theo đuổi nữ sinh, không có để lại cách liên lạc với Mạnh Yên, anh lại ngượng ngùng đi hỏi Lâm Phương Phương. Cứ như vậy, hai người liền mất liên lạc, cậu ta cứ tưởng rằng hai người sẽ bị bỏ qua, cũng không ngờ sẽ gặp ở chỗ này, nhưng người đẹp lại có người thích, điều này khiến cậu ta vô cùng hối hận. Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu nên tích cực hơn. $d^d*l)q(d_
Nghe cậu ta nhắc, Mạnh Yên mới nhớ ra, "Oh, tớ nhớ ra rồi, cậu là bạn học của Phương Phương."
"Đúng vậy, đã lâu không gặp, không ngờ gặp cậu ở đây." Đường Tiểu Thiên không nhịn được mở miệng hỏi thăm, "Vị này là?"
"Anh họ của tớ." Mạnh Yên đã qua sớm trải qua hoảng sợ, lúc này đã trả lời tự nhiên, "Cậu và bạn gái cũng đến dùng cơm sao?"