Đời Người Bình Thản
Chương 58 :
Ngày đăng: 16:14 18/04/20
“Này, chờ em một chút.” Khả Nhi phản ứng đầu tiên, lập tức muốn đi theo.
Giang Vũ cố ý ngăn ở trước mặt cô: “Chúng ta đến sân bóng rỗ đi, đợi lát nữa tự nhiên bọn họ sẽ tụ hợp lại với chúng ta.” Nếu anh họ muốn nói chuyện cùng Tiểu Yên, cậu không thể cho cô ta tạo thêm phiền phức.
“Tránh ra.” Khả Nhi hung hăng lấy tay đẩy cậu ra, đáng tiếc cậu không chịu nhúc nhích.
“Cô đuổi theo thì như thế nào?” Giang Vũ lắc đầu một cái, ám hiệu nói: “Có một số việc nên từ bỏ từ sớm thì hơn.”
Cậu và Khả Nhi biết nhau tương đối sớm, nhưng cậu cũng không thể nào thích cái kiểu người trước mặt là như vầy, sau lưng lại là một bộ dạng đại tiểu thư. Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên Khả Nhi gặp cậu, còn tưởng cậu là con của người làm, đối với cậu luôn quát tháo, cao ngạo vô cùng. Sau lại biết cậu là em họ của Diệp Thiên Nhiên, mới thay đổi thái độ, trở nên hiền hòa rất nhiều. Nhưng đã không còn cách nào thay đổi được, ấn tượng xấu của cậu đối với cô ta đã ăn sâu bén rễ, chẳng qua cậu nhìn trên mặt mũi cô (“Cô” đây là mẹ của DTT, là chị em gái của ba GV), cậu còn im lặng không muốn nhiều lời.
“Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.” Khả Nhi tức giận muốn đánh cậu. Không có Diệp Thiên Nhiên ở trước mặt, cô làm việc gì đều không kiêng nể ai.
“Tôi mới lười quản cô.” Trong lòng Giang Vũ tính toán một chút, Diệp Thiên Nhiên khẳng định chạy không còn chút tung tích. “Muốn đuổi theo liền đuổi theo đi, chẳng qua tôi vẫn muốn nhắc nhở cô một câu, sân trường này rất lớn, cô sẽ không thể tìm được bọn họ.”
Lúc này Khả Nhi vừa hận vừa giận: “Tôi nhất định có thể tìm tới chổ bọn họ cho mà xem.” Tại sao tất cả mọi người muốn đối đầu với cô?
“Vậy thì đi đi.” Giang Vũ không chút để ý nhún vai một cái: “Nhưng mà chờ bọn họ trở lại, có thể cô còn chưa trở về.”
Khả Nhi tức giận dậm chân một cái, cắn môi do dự nhìn bọn họ biến mất ở con đường kia, trong mắt đầy lửa lớn hừng hực thiêu đốt.
Đường Tiểu Thiên không hiểu ra sao, trong lòng cảm giác là lạ: “Bọn họ…. Có phải gây gổ không? Anh họ có thể mắng Mạnh Yên hay không?”
Giang Vũ nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, một lúc lâu nói: “Sẽ không đâu, chúng ta đi trước đi.” Cậu biết dưới tình huống nào Diệp Thiên Nhiên cũng sẽ không động đến một đầu ngón tay của Mạnh Yên.
Mà bên kia, Diệp Thiên Nhiên không chú ý đến ánh mắt của người khác, ôm Mạnh Yên chạy như điên.
Rốt cuộc Mạnh Yên giật mình tỉnh lại giận dữ: “Anh điên rồi, mau thả tôi xuống.” Tay chân đá lung tung, đáng tiếc vô dụng, đá không tới anh.
Diệp Thiên Nhiên giữ yên lặng, chạy thẳng đến một nơi vắng vẻ mới dừng lại.
Mặc dù cô sống lại một lần, so với người khác nhiều hơn vài chục năm kinh nghiệm. Cô đối mặt những vấn đề khác cũng có thể ứng đối tự nhiên, duy chỉ có đối mặt vấn đề tình cảm, luôn là tay chân luống cuống, không có biện pháp nào, vừa có gió thổi cỏ lay liền thấp thỏm lo âu. Quả nhiên, một người không có kinh nghiệm yêu đương sống lại cũng không có biện pháp biến thành cao thủ tình yêu, nhìn N bản ngôn tình tiểu thuyết, cũng không có biện pháp trợ giúp cho cô bất kỳ thứ gì. Cô thật hy vọng có người có thể chỉ cho cô con đường sáng, để cho cô biết tiếp theo nên đi đường nào?
Trong lòng Diệp Thiên Nhiên nảy lên hàng loạt uất ức: “Anh không có, anh chỉ thích một mình em.”
“Nhưng các người quá mập mờ.” Mạnh Yên đối với anh rất vô lực, nói như vậy có gì ích gì? Nhỏ giọng cười nhạt: “Ánh mắt Khả Nhi nhìn anh chỉ sợ không phải nhìn anh trai, mà là ánh mắt nhìn người con trai mình yêu mến.”
Diệp Thiên Nhiên lại một lần khẳng định: “Không thể nào.” Cái này quá buồn cười.
Thấy anh cái gì đều không nghe vào được, Mạnh Yên lười phản bác lại, giọng điệu cứng rắn: “Anh tin hay không thì tùy, chính anh cùng người con gái khác thân thiết gắn bó, không có tư cách quản chuyện của tôi.”
Trong lòng Diệp Thiên Nhiên đầy sợ: “Tiểu Yên đồng ý anh đi, không nên xằng bậy.” Ánh mắt của cô đối với anh tràn đầy bất mãn cùng vô lực, chẳng lẽ cô muốn cùng người khác ở chung một chỗ? Không thể nào.
“Anh chỉ mới nghe thấy liền chịu không được? Vậy tôi tận mắt nhìn thấy anh ôm đứa con gái khác thì cảm giác thế nào? Anh có nghĩ tới hay không?” (#Mèo: TMD đã đời mới vô trọng tâm, mệt chết toy ~~~)
Mạnh Yên nhìn anh hồi lâu, nhớ tới một màn kia cảm xúc liền không kiềm chế được, vẻ mặt kích động không dứt: “Diệp Thiên Nhiên, anh vĩnh viễn không hiểu cảm giác của tôi là như thế nào. Nếu như có thể, tôi thật sự hy vọng lúc đó mắt tôi bị mù rồi.”
Nghe cô nói lời này, nhìn vẻ mặt cô đau lòng muốn chết, đột nhiên tim Diệp Thiên Nhiên như bị đao cắt sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thật sự anh không biết cử chỉ vô tâm của anh sẽ tạo thành tổn thương lớn cho cô như vậy. Lời nói không có mạch lạc ôm cô: “Thật xin lỗi, Tiểu Yên, là anh không tốt, thật xin lỗi.”
“Xin lỗi nhiều cũng vô dụng.” Ánh mắt của Mạnh Yên đau đớn nhắm lại: “Đi đi, tôi thật sự không muốn sống chung cùng anh, như vậy sẽ làm cho tôi không thoải mái, lòng của tôi đang rất đau, cái loại tan nát cõi lòng đó đã quá đau rồi, tôi không muốn nếm nữa.” Đã hạ quyết tâm, không nói nhảm cùng anh nữa, tội gì tự vạch trần vết thương? Nếu không phải là anh dồn ép, cô cũng không muốn nói ra những lời này.
Sắc mặt Diệp Thiên Nhiên xám xịt, ngay cả ở chung với anh đều cảm thấy khó chịu, lòng của cô đã vỡ. . . . . . Trong khoảng thời gian ngắn, cả người anh như rơi vào hầm băng lạnh lẽo thấu xương.
Không phải là anh đã sai lầm rồi? Anh đã làm thương tổn tới cô? Anh nghĩ cô gái mà anh nâng niu và nuông chìu ở trong lòng bàn tay… đã bị anh tổn thương đến tan nát cõi lòng? Hành động của anh có phải không tỉnh táo rồi hay không? Có lẽ anh nên đứng ở góc độ của cô suy tính vấn đề một chút.
Nhưng chuyển vài góc độ, đột nhiên anh cảm thấy không có cách nào nhịn được, nếu như anh thấy Mạnh Yên bị thằng con trai nào khác ôm vào trong ngực, sợ rằng anh sẽ giết người, cũng chặt đứt tay của tên kia . Mà Mạnh Yên thấy được một màn kia, anh không cách nào nữa nghĩ tiếp được nữa. . . . . .
--- ------ ------ ------ ---------