Đời Người Bình Thản

Chương 60 :

Ngày đăng: 16:14 18/04/20


Lâm Phương Phương nhanh chóng quay qua quay lại để ngăn cản, đang yên lành tại sao lại tự dưng tranh cãi đánh nhau? Khả Nhi thật là hung dữ, ánh mắt thật dữ dằn như muốn giết chết Mạnh Yên. Tại sao lại có thể như vây?



Hành động này của các cô sớm đã thu hút những người bên cạnh nhìn sang, cũng hấp dẫn ánh mắt của bốn người bên kia.



Vẻ mặt Diệp Thiên Nhiên biến sắc, nhất thời tay chân luống cuống, tuy vẫn còn đang trong cuộc thi đấu nhưng tinh thần sớm đã bay qua bên kia. Khả Nhi muốn làm gì? Em ấy muốn đánh nhau sao? Em ấy có bị điên không?



Ba người còn lại cũng không khác gì, đều hồn vía lên mây, mặc dù tay vẫn đang hoạt động nhưng lại không biết là đang làm gì!



Đúng lúc này, Diệp Thiên Nhiên chuẩn xác ném quả bóng rổ bay đi, đường bay vòng cung của quả bóng thay đổi quỹ đạo hướng đến đập thẳng vào người Đường Tiều Thiên. Theo lý thuyết, Đường Tiểu Thiên có thể tránh được dễ dàng, nhưng lúc đó ánh mắt của cậu lại chăm chú nhìn trên người Mạnh Yên, bị bóng vừa vặn đập trúng cậu liền bị ngã mạnh trên mặt đất.



“Bịch” Âm thanh có người ngã xuống khiến Mạnh Yên cùng mấy người xung quanh im lặng, dừng bước quay đầu sang nhìn.



“A, là Đường Tiểu Thiên, cậu ấy bị ngã rồi.” Phương Phương kích động nhảy lên, không để ý đến các cô nữa chạy ra ngoài.



Sở Khả Nhi khôi phục lại tinh thần, lúc này cô thấy hối hận muốn chết, làm sao cô lại dễ bị kích động đến vậy? Mới bị Mạnh Yên nói mấy câu mà đã khiến cô rối loạn tâm trí . Phải làm sao bây giờ? Sự việc đã bị Diệp Thiên Nhiên nhìn thấy, anh sẽ nghĩ thế nào đây? Cô không dám động thủ nữa, khuôn mặt liền trở nên vui vẻ nở nụ cười ngọt ngào nhưng mở miệng hung tợn nói nhỏ: “Tôi khuyên cô nên thức thời một chút, sớm tự động rời sân, chừa lại cho mình chút mặt mũi.”



“Cô không có vào sân đấu mà nói những lời như vậy, không cảm thấy quá nực cười sao?” Mạnh Yên nhẹ nhàng nói những lời này rồi chậm rãi đi đến sân đấu.



Vẻ mặt Khả Nhi đỏ bừng, không nghĩ đến cô ta lại khó dây dưa như vậy, cô không thể giải quyết được, nhưng không có vấn đề gì, cô còn có nhiều cơ hội! Cô còn một lá chủ bài cuối cùng vẫn chưa tung ra.



Nhiều người vây quanh Đường Tiểu Thiên để xem xét tình hình, Mạnh Yên đút tay túi quần đứng ở phía ngoài, ánh mắt lo lắng nhìn vào. Không biết bị thương như thế nào?



Diệp Thiên Nhiên chạy đến xem xét một lúc xác định bị thương không nặng lắm, lúc này mới yên tâm rời khỏi đám đông. Anh đi đến bên cạnh Mạnh Yên: “Tiểu Yên, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?” Anh nhìn cô đánh giá từ trên xuống dưới, sắc mặt phức tạp.



“Tôi nói trúng tâm sự của cô ta, nên cô ta mới đánh tôi.” Mạnh Yên cũng không ngẩng đầu giọng điệu nhàn nhạt giễu cợt: “Chẳng qua lời tôi nói anh có tin hay không? Cô ta chẳng phải là em gái thân nhất của anh hay sao?”



“Chỉ cần là em nói, anh đều tin.” Âm thanh trầm thấp nhưng kiên định của Diệp Thiên Nhiên vang lên bên tai của cô.
Tình hình khó khăn, không có cách nào, Đường Tiểu Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ tùy ý Diệp Thiên Nhiên.



Mấy người khác đều yên lặng đi theo phía sau, ánh mắt Sở Khả Nhi tức giận nhìn chằm chằm vào Mạnh Yên, hận không thể phóng dao đâm cô mấy cái, đáng tiếc Mạnh Yên lại không phản ứng chút nào, thái độ như vậy ngược lại khiến Sở Khả Nhi càng nổi giận hơn.



Đến cửa xe Diệp Thiên Nhiên đẩy Đưởng Tiểu Thiên vào trong xe, anh cũng cùng ngồi vào tiện tay kéo Mạnh Yên đến bên cạnh, tách hai người ra.



Sở Khả Nhi tràn đầy tức giận, mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, đáng tiếc không ai để ý đến thái độ của cô, cô dậm chân muốn cùng lên xe.



Diệp Thiên Nhiên đóng cửa xe lại, hướng ra cửa xe nói: Phương Phương, tiểu Vũ, các cậu đưa Khả Nhi đi chơi một lúc, không cần phải cùng đến bệnh viện.” Bây giờ, anh không muốn nhìn thấy Khả Nhi dính líu gì đến mình nữa cả, tránh gặp phải các phiền phức.



Sở Khả Nhi cuống lên: “Không được, em cũng muốn đi cùng, anh A Nhiên, em muốn đi theo anh.”



“Bây giờ là lúc nào, còn ầm ĩ.” Diệp Thiên Nhiên không có kiên nhẫn cùng cô lôi thôi, quay sang nói: “Tiểu Vũ, cậu quan tâm một chút, rất nhanh chúng tôi sẽ quay trở lại.”



Sở Khả Nhi không chịu nghe lời vẫn lôi kéo cửa xe không buông tay, Giang Vũ nhanh chóng vươn tay kéo cánh tay của Khả Nhi xuống cười nói: “Mọi người đi nhanh đi, cứ yên tâm, có tôi ở đây.” Làm gì mà khổ như thế chứ? Anh họ cũng đã bày tỏ thái độ cự tuyệt như vậy, cô ấy tội gì mà phải đuổi đến tận cùng không buông chứ?



Tay của Sở Khả Nhi vừa buông cửa xe, Diệp Thiên Nhiên liền yêu cầu xe chạy. Nhìn xe lăn bánh chạy nhanh ra ngoài, Sở Khả Nhi tức giận thổ huyết muốn chạy đuổi theo xe.



Nhưng Giang Vũ kéo cô quay lại không chịu buông, thật lòng khuyên nhủ: “ Đi thôi, chúng ta đi dạo quanh sân trường.” Vị đại tiểu thư này không dễ trấn an, chuyện này là sao đây.



Sở Khả Nhi hung trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt phát hỏa: “Anh buông tôi ra, không buông tôi cũng sẽ không khách khí đâu.” Thế nào mà anh ta dám cản cô chứ?



“Cô muốn thế nào?” Giang Vũ đối với đại tiểu thư này thấy rất phiền, Tại sao cô có thể nghĩ bất cứ ai cũng sẽ phải nghe theo ý của cô? Cậu cũng không phải là nhân viên bảo vệ của cha mẹ cô, có thể để cho cô tùy tiện sai khiến.



“Bốp” một bàn tay thanh thúy đánh tới, một bên má của Giang Vũ lập tức hiện lên hình ảnh năm ngón tay.