Đời Người Bình Thản
Chương 64 :
Ngày đăng: 16:14 18/04/20
Chờ Diệp Thiên Nhiên bưng thức ăn ngon ra thì tâm tình Mạnh Yên đã khôi phục, trên mặt không nhìn thấy được là vừa mới đấu tranh tư tưởng xong.
Diệp Thiên Nhiên gắp cho cô miếng thịt gà nhưng cắt lại miếng da rồi mới cho vào bát của Mạnh Yên. Đây là thói quen của Mạnh Yên, cô không thích ăn da gà, cho nên lần nào anh cũng giúp cô xử lý món này.
Mạnh Yên ngơ ngác nhìn chằm chằm miếng thịt gà, cảm xúc ngổn ngang: “Em có thể tự lấy.” Đã lâu lắm rồi, hai người mới có cơ hội cùng nhau ngồi ăn chung một bữa cơm như thế này.
Trong lòng Diệp Thiên Nhiên xót xa, bất mãn kêu lên: “Em không thể đến điều này cũng tước đoạt quyền lợi của anh chứ.” Giọng nói vô cùng hài hước.
Nghe vậy Mạnh Yên không khỏi buồn cười, ưu tư cũng bay đi hết, bĩu môi: “Tùy anh.”
Khóe miêng Diệp Thiên Nhiên cong lên: “Em suy nghĩ xem trường học kia cũng rất tốt, cách trường anh cũng không xa, anh có thể thường xuyên đến gặp em.” Thật là tốt, cô ấy không bài xích anh giống như trước đây nữa. Ít nhất anh hỏi gì cô cũng đáp lại, đồng thời lại còn chịu ngồi chung cùng anh ăn cơm. Đây đã là tiến bộ lắm rồi.
Mạnh Yên cúi đầu chuyên tâm ăn, một lúc sau mở miệng mấp máy nói: “Em bận.” Hình như chưa bao giờ quan hệ của anh và cô tốt đẹp như lúc này, vẫn còn nhìn cô sao? Cô biết làm thế nào để có thể nói rõ quan hệ của hai người với người khác đây? Hay vẫn để anh tiếp tục giả vờ làm anh họ của cô?
Diệp Thiên Nhiên không để ý đến trong lời nói của cô mơ hồ có ý từ chối: “Học ở đại học thoải mái hơn nhiều so với trung học, em có thể từ từ suy nghĩ, không cần quá gấp gáp.”
Mạnh Yên đổi đề tài câu chuyện, cô không muốn quanh quẩn ở phương diện này nữa: “Nghe nói trong đại học có hội sinh viên, tham gia vào hội có phải rất vui không?” Thật ra, kiếp trước cô cũng có học đại học, nhưng do mải kiếm tiền để trang trải sinh hoạt phí nên cô không có tham gia bất kỳ hoạt động nào của hội sinh viên.
“Nên tham gia.” Diệp Thiên Nhiên suy nghĩ một lát, có chút áy náy cười cười: “Anh không có tham gia, trường học của anh không giống với những trường khác, đều quân sự hóa quản lý, nơi ấy không thể tham khảo được.”
Mạnh Yên gật đầu hiểu ra, cô có chút sơ sót: “Cũng không biết tiểu Vũ có thể đỗ vào trường đại học mà cậu ấy thích không? Cậu ấy có thể có việc lớn.
“Dĩ nhiên có thể.” Trong lòng Diệp Thiên Nhiên biết rõ, cứ coi như thành tích của Giang Vũ không đạt yêu cầu, nhưng gia đình cậu ấy sẽ lợi dụng đặc quyền để yêu cầu trường học kia giúp đỡ. Những việc này anh không thể nói cho Mạnh Yên và Giang Vũ biết được, tránh cho trong thâm tâm hai người không thoải mái: “Đúng rồi, chờ đến khi thi tốt nghiệp trung học xong, đến công ty thực tập, thuận tiện xem xét tình hình hiện nay của công ty.” Anh tính nhân dịp nghỉ hè sẽ đến công ty hỗ trợ một chút, đương nhiên anh cũng kéo cô cùng đi.
Hơn nữa hè này, anh cũng sẽ ở lại chờ đến khi cô thi xong, không về quê. Đồng thời anh cũng muốn được ở chung cùng cô nhiều hơn để còn bồi dưỡng tình cảm.
Mạnh Yên từ chối cho ý kiến, thuận miệng hỏi: “Bây giờ, công ty thế nào rồi?” Cô có quá nhiều bài tập cần làm nên ít đến công ty.
“Em chính là nhà đầu tư lớn nhất mà lại không chịu quan tâm gì đến công ty.” Diệp Thiên Nhiên nửa đùa nửa thật oán trách: “Số lần em đến công ty đếm trên đầu ngón tay là có thể tính ra được.”
“Em chỉ cần xem báo cáo thường niên hàng năm là được.” Mạnh Yên không khỏi bật cười: “Tối thiểu em cũng biết rõ công ty đã kiếm được bao nhiêu tiền, em cũng sẽ kiếm được bao nhiêu tiền?” Cô chỉ cần biết kết quả là được rồi.
Ai có thể nghĩ tới, ban đầu công ty chỉ là một công ty lắp đặt bình thường vậy mà bây giờ đã phát triển thành công ty nổi tiếng nhất nhì trong thành phố. Phải công nhận bọn họ rất biết chọn đúng thời điểm, được quốc gia đại lục giúp đỡ mới có thể phát triển lớn như vậy. Đồng thời trong tay Diệp Thiên Nhiên cũng có không ít người tài giỏi, đoán chừng cũng giúp đỡ anh không ít việc. Nghe nói, thị trưởng thành phố và Diệp cha còn là chiến hữu, tình bạn của hai người rất tốt đẹp. Hơn nữa, điều này cũng có ý nghĩa rất lớn, có thể giúp học hỏi được nhiều kinh nghiệm từ thế hệ trước, có thể học hỏi để biến thành của mình, Chẳng có lý do gì mà anh không làm.
Hai người chụm đầu vào cùng nhau thảo luận đề thi vừa xong, thỉnh thoảng tranh luận mấy câu. Đến khách sạn rồi mà vẫn chưa có dừng lại.
Tại bãi đỗ, Diệp Thiên Nhiên dừng xe quay đầu cười nói: “Được rồi, đã thi xong rồi không cần phải nghĩ lại làm gì, ăn cơm xong nghỉ ngơi một chút, chiều lại tiếp tục thi.” Trên đường đi anh nghe hai người thảo luận có thể thấy kết quả bài thi cũng khá tốt. Nhiều câu hỏi trả lời đáp án rất tốt, chỉ có mấy câu vẫn bị thiếu sót.
Giang Vũ và Mạnh Yên cùng nhau bật cười. Đúng vậy, thi cũng đã thi xong còn tranh luận cái gì chứ. Bất kể ai đúng ai sai cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, quan trọng là buổi thi chiều này kìa.
Khách sạn này nổi tiếng về văn minh sạch sẽ, trước đây Diệp Thiên Nhiên có lần đã đến đây cùng bạn bè, về đến phòng, ba người gọi một vài món đơn giản cùng nhau ăn cơm. Miệng nhai cơm nhưng không thấy ngon, tùy tiện ăn vài miếng lấp đầy bụng là được rồi.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Thiên Nhiên để cho hai người ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi, còn anh thì chạy trước chạy sau chăm sóc hai người, lúc thì đưa đồ ăn tráng miệng, lúc đưa nước uống, sau lại chạy qua cầm điều khiển điều hòa chỉnh lại nhiệt độ, rồi cầm đến cho hai người tấm chăn mỏng …
Mạnh Yên kéo tay anh lại: “Anh lại đậy ngồi, đừng đi lại nhiều như vậy, ngồi xuống nghỉ cùng chúng em đã.” Nhìn anh tỉ mỉ, chăm sóc cẩn thận như vậy, khiến trong lòng cô cảm thấy mềm mại lạ thường.
Diệp Thiên Nhiên thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, giơ cánh tay nhìn đồng hồ: “Muốn ngủ một lúc không? Vẫn còn đủ thời gian.”
Mạnh Yên lắc đầu: “Không, thời điểm này làm sao em có thể ngủ được chứ?” Thi tốt nghiệp trung học, buổi trưa có thể ngủ được sao?
Kết quả một lát sau, cô đã dựa vào ngực của Diệp Thiên Nhiên ngủ say như chết, khóe miệng còn có nước miếng chảy ra.
Diệp Thiên Nhiên ôm Mạnh Yên điều chỉnh lại tư thế, anh muốn cô ngủ thoải mái một chút, hai mắt tràn đầy nhu tình, ngón trỏ đưa lên miệng lau đi vệt nước dính trên đó. Có lẽ cô quá mệt mỏi, ăn uống no đủ liền nhắm mắt ngủ, có thể nghỉ ngơi một chút cũng tốt, buổi chiều còn tập trung tinh thần làm bài thi cho tốt.
Giang Vũ đứng bên cạnh che miệng cười thầm trong bụng, cô bạn này ngủ mà còn chảy nước miếng, thật sự quá khôi hài. Nểu như có máy ảnh trong tay, nhất định phải chụp lại mấy tấm để lưu làm kỷ niệm. Hết cách rồi, ai bảo bình thường Mạnh Yên luôn cho người khác có cảm giác cô rất mạnh mẽ chứ.
Diệp Thiên Nhiên ngẩng đầu trừng mắt liếc Giang Vũ một cái, miệng mấp máy yêu cầu yên lặng đi ra ngoài, không để cô bị giật mình thức dậy.
Giang Vũ không nhịn được liền chạy đi tìm một chỗ khác vắng vẻ cười to một trận.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Diệp Thiên Nhiên ôn nhu nhìn Mạnh Yên ngủ, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, cúi đầu hôn trộm một cái lên đôi môi hồng nhỏ xinh của cô. Cơ hội này thật khó mà có được, chỉ những lúc thế này thì cô mới không kiêng dè chút nào để anh ôm vào lòng. Bình thường muốn hôn cô đã rất khó khăn, nhân cơ hội này phải hôn thêm mấy cái mới được. Chỉ là không biết sau khi tỉnh lại cô sẽ có vẻ mặt thế nào đây? Là xấu hổ hay tức giận?
Bất quá những điều anh đoán đều sai, một lúc sau Mạnh Yên mở mắt phát hiện bản thân cô đang dựa trên ngực anh mà ngủ, cô choáng váng ba giây, đứng dậy nhìn đồng hồ, trên mặt không có chút biểu tình nào mở miệng: “Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.” Trong lòng cô thấy xấu hổ không chịu nổi, sao cô lại có thể làm ra chuyện mất mặt thế này chứ? Ngoài miệng thì vẫn nói phải luôn giữ khoảng cách, nhưng thực tế lại …
Trong thâm tâm Diệp Thiên Nhiên chỉ có thể thở dài, muốn cô tha thứ cho anh, sợ rằng cần phải trải qua một đoạn thời dài nữa đây.