Đời Người Bình Thản
Chương 68 :
Ngày đăng: 16:14 18/04/20
Thời gian Mạnh Yên làm việc tại công ty trôi qua rất nhanh, có Diệp Thiên Nhiên bên cạnh nên không có phát sinh vấn đề gì. Về phía Ari, cô ta rất nhanh đã lan truyền tin Mạnh Yên là người nhà của giám đốc, do vậy chẳng có ai dám gặp cô gây rắc rối, bọn họ còn cần công việc này mà. Lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm sao mọi người lại không hiểu được điều này cơ chứ. Không những vậy, có vài người còn tìm đến Mạnh Yên để nịnh nọt, nhưng đều bị Mạnh Yên mỉm cười từ chối khéo.
Buổi sáng hàng ngày Diệp Thiên Nhiên sẽ đến sớm đón cô đi làm, nhân tiện mua luôn đồ ăn sáng cùng ăn chung. Lúc tan tầm cũng đưa cô về nhà, hai người cùng đi chợ, nấu cơm, ăn chung bữa cơm. Anh cũng không làm phiền gì đến cô khi ở lại, mãi cho đến lúc phải về thì mới lưu luyến rời đi.
Trên phương diện công việc, rất nhanh Mạnh Yên đã hiểu rõ tình hình của công ty, những tư liệu quan trong nhất cô cũng đã ghi nhớ toàn bộ. Đối với từng bộ phận của công ty, cô cũng nắm rõ từng chân tơ kẽ tóc nên không có chút lo lắng nào.
Tài chính công ty đã có chú Ân quản lý, chắc sẽ không có ai dám giở trò gian lận. Công ty có một số bộ phận quan trọng, người quản lý chủ yếu là thuộc hạ cũ của Diệp cha, những người này nhân phẩm rất tốt. Có những người này quản lý công ty chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Cho đến Thẩm An quản lý tất cả công việc của công ty, đồng thời quản lý chung các nghiệp vụ khác. Đây là sở trường của anh ta, từ trước đến giờ chưa hề xảy ra vấn đề gì.
Chỉ là, nếu công ty muốn phát triển mạnh hơn nữa, cần phải dứt khoát một lần thay đổi, cần phải tìm một hướng đi mới. Hiện nay, quy mô của công ty tuy rất lớn nhưng muốn phát triển vượt bậc cần phải có một bước nhảy vượt trội khác. Chỉ chuyên mỗi thiết kế là không được, cần phải tăng thêm những ngành nghề liên quan đến lĩnh vực công ty đang làm. Tốt nhất đem tất cả đều nắm trong tay.
Mạnh Yên nhìn chằm chằm bảng báo cáo suy nghĩ hồi lâu, đầu óc phân tích thật nhanh. Đến cuộc họp thường niên của công ty, Mạnh Yên đề xuất phương án mở siêu thị kinh doanh vật liệu xây dựng và đa dạng hàng hóa dịch vụ. Những mặt hàng này có liên quan mật thiết đến các hạng mục công ty đang làm, như vậy không những có thể thu được nhiều lợi nhuận mà còn có thể giúp công ty ngày càng lớn mạnh và có thương hiệu trong thành phố.
Đề nghị vừa được đưa ra làm cho tất cả mọi người đều ngẩn ngơ. Mấy năm nay bọn họ chỉ tập trung làm để giúp công ty phát triển, nhưng không có nghĩ tới kinh doanh loại mặt hàng này. Ngày nay, trên thị trường cũng có mấy đơn vị kinh doanh vật liệu xây dựng nhưng đều là kinh doanh nhỏ lẻ, lại không theo quy chuẩn nào. Muốn mua các loại vật liệu xây dựng với một giá tốt thì cũng phải đi mấy nơi, giá cả thì có nơi đắt nơi rẻ, giá không cố định. Có nơi còn bán hàng giả, hàng nhái khiến rất nhiều người tiêu dùng bị lừa.
Nếu như có siêu thị lớn trưng bày các loại vật liệu xây dựng, khách hàng có thể lựa chọn nhiều loại, nhiều mức giá, hàng thật giá chuẩn. Nếu làm được điều này sẽ thu hút được rất nhiều khách hàng tới hưởng ứng, lợi nhuận thu về khẳng định sẽ rất cao.
Ban giám đốc bàn bạc, cân nhắc rất lâu, sau lại phái nhân viên đi tìm hiểu thị trường, cuối cùng quyết định thực hiện dự án.
Trong khoảng thời gian này, Mạnh Yên có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, hơn nữa kiếp trước đối với ngành vật liệu xây dựng cô có nghiên cứu qua, vì cô rất yêu thích những thứ này, những lúc không có việc gì cô sẽ chạy đến những siêu thị lớn chuyên về vật liệu xây dựng và đa dạng hàng hóa dịch vụ để đi dạo ngắm nghía một chút.
Mạnh Yên dành ra hơn nửa tháng mới hoàn thành xong bản kế hoạch, làm thế nào mới có thể mở được siêu thị kinh doanh vậy liệu xây dựng, làm thế nào để đưa vào hoạt động, làm thế nào để quản lý. Cô trình bày chi tiết cụ thể rồi in ra thành một xấp giấy dầy.
Mạnh Yên đi ra với đôi mắt mệt mỏi thâm quầng, còn Thẩm An và Diệp Thiên Nhiên chỉ biết mở to đôi mắt nhìn xấp giấy trên bàn không chớp mắt, bọn bọ cảm thấy tất cả đều rất đáng giá. Những cái khác cô không thể giúp được bọn họ nhưng lý luận trên giấy thì vẫn có thể làm được, còn bắt tay vào làm thực tế thì cô không giúp gì được rồi.
Mấy người tập hợp lại cùng nhau thảo thuận cũng đưa ra không ít các ý kiến mới, khiến cho bản kế hoạch ngày càng hoàn thiện.
Mạnh Yên liếc mắt bất mãn, cô có cảm giác mẹ cô yêu quý Diệp Thiên Nhiên nhiều hơn so với cô.
Giống như lúc này, Lý Thiến thiên vị chỉ gắp đồ ăn cho Diệp Thiên Nhiên, trong bát anh thức ăn đầy có ngọn, mà cô chỉ có một cái chân vịt nhỏ, thật là khiến cô tức chết.
“Thiên Nhiên, ở công ty tiểu Yên làm thế nào? Con bé có làm sai việc gì không?” Lý Thiến không ngừng gắp thức ăn cho anh: “Nếu như có chỗ nào làm sai, cháu giúp con bé một chút nhé, con bé này chỉ biết đọc sách, cũng chưa biết cái gì, cô sợ con bé sẽ gây thêm phiền toái cho cháu.”
“Dì Lý, tiểu Yên rất thông minh, lại rất nhanh nhẹn.” Diệp Thiên Nhiên cười khen Mạnh Yên: “Gần đây, cô ấy làm một bản kế hoạch dự án mới, giành được rất nhiều lời khen của mọi người trong công ty.”
Lý Thiến vừa mừng vừa lo: “Có thật không? Con bé còn có bản lĩnh này sao?” Nếu đúng như vậy, sau này khi tốt nghiệp đại học bước ra xã hội cũng không cần phải lo lắng nhiều cho cô.
“Dì tuyệt đối đừng coi thường Mạnh Yên.” Diệp Thiên Nhiên khen ngợi như rót mật vào tai: “Giám đốc rất coi trọng Mạnh Yên, còn đề nghị vì công ty khai thác thị trường mới khác nữa.” Ý này là của Thẩm An đã nói, nhưng Mạnh Yên lại chỉ coi là lời đùa giỡn nên không để ý, hôm nay Diệp Thiên Nhiên nói lại khiến cô cảm thấy khó chịu, bản thân thấy không được tự nhiên.
Mạnh Ngọc Cương khó tin nhìn con gái, nhìn chung quanh: “Không thể nào, con gái cha lợi hại đến vậy sao?”
Vẻ mặt Diệp Thiên Nhiên hết sức nghiêm túc để cho hai người tin tưởng: “Tất nhiên rồi ạ, cô ấy đọc nhiều sách nên cũng hiểu biết nhiều.”
Mạnh Yên nín nhịn không dám cười, chỉ cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Trên mặt Mạnh Ngọc Cương biểu lộ vẻ đắc ý, thật không hổ danh là con gái của ông.
Trong lòng Lý Thiến cũng không ngừng đắc ý, nhưng ngoài miệng vẫn nói khách khí: “Vậy phải làm phiền cháu hỗ trợ nhiều hơn, chúng ta còn phải cảm ơn cháu đã giúp tiểu Yên tìm được nơi thực tập tốt như thế.” Mọi người dù có thân quen đi chăng nữa nhưng cũng không thể tiết kiệm lời nói cảm ơn.
Vẻ mặt Diệp Thiên Nhiên nhẹ nhàng như mây bay, trong nháy mắt nói một câu khiến mọi người sững sờ: “Nếu muốn cảm ơn, chú và dì có thể đồng ý cho tiểu Yên làm bán gái của cháu là được.”
“Cạch.” Một tiếng, ly rượu trong tay Mạnh Ngọc Cương rơi xuống bàn, rượu văng tung tóe, thức ăn trong miệng Manh Yên cũng bị tắc lại nơi cổ họng, đôi đũa trong tay Lý Thiến cũng rơi xuống đất.