Đời Người Bình Thản

Chương 73 :

Ngày đăng: 16:14 18/04/20


“Ông ta… ông ta muốn

làm gì?” Trong lòng Mạnh Yên giận dữ, có lầm hay không, loại người hèn

hạ này còn tới tìm Phương Phương đưa ra yêu cầu này, có mục đích gì?

“Ban đầu không phải là ông ta không cần cậu sao? Không phải ông ta có

con trai ruột sao? Làm sao còn quay đầu lại tìm cậu?”



Ánh mắt Lâm Phương Phương nhìn vào khoảng không, không đau khổ cũng không vui: “Con trai ông ta chết rồi, bị xe đụng chết rồi.” Đối với một đứa em trai

cùng cha khác mẹ chưa từng sống chung, cô không có bất kỳ tình cảm nào,

cho nên cũng không khổ sở.



Cái gì? Cô có nên nói ác giả ác báo

không? Lúc trước ba Lâm vì tiểu tam cùng con trai mà bỏ vợ bỏ con gái,

nhưng hôm nay cuối cùng gặp báo ứng. Nhưng đứa bé là vô tội nhất , trong lòng Mạnh Yên có chút rối rắm.



Xua đi những ý nghĩ ngổn ngang

trong đầu, Mạnh Yên chép miệng: “Vậy cậu định làm như thế nào? Tha thứ

cho ông ta? Trở lại bên cạnh người cha đó sao?”



“Ông ta rất đáng

thương, còn khóc, nói ông ta có lỗi với tớ, cầu xin tớ tha thứ cho ông

ta. Tớ thấy trong lòng cũng rất khó chịu.” Trong mắt Phương Phương cũng

có một chút ánh nước xẹt qua, nhớ đến bóng dáng già nua của cha, mái tóc bạc màu, vừa giận lại vừa đau lòng.



Mạnh Yên vỗ cánh tay của cô: “Vậy cậu mềm lòng?” Đây là một đứa ngốc, người ta khóc một tiếng, cô liền quên quá khứ?



“Tớ rất muốn tha thứ cho ông ta.” Vẻ mặt Phương Phương giãy giụa, cắn môi

dưới: “Có thể tưởng tượng năm đó ông ta làm thế nào đối với mẹ con chúng tớ, lòng của tớ cũng rất lạnh.” Đối với chuyện cũ cô vẫn luôn ghi tạc

vào trái tim, trước sau chưa bao giờ quên. Ba cô hờ hững tuyệt tình

trong mấy năm nay cô vẫn nhớ rõ.



“Tớ nghĩ nếu con trai ông ta

không chết, ông ta cũng sẽ không nghĩ đến cô con gái này đâu.” Mạnh Yên

lạnh lùng mở miệng: “Những năm này ông ta cũng không cho cậu một phân

tiền, không có tới thăm cậu một lần.” Thứ người như thế có thể gọi là

cha sao? Có người cha máu lạnh đến như vậy không? Nhưng hôm nay đứa con

trai chết rồi, cảm thấy trống không, nhớ tới đứa con gái bị ông ta vứt

bỏ, muốn quay đầu nhìn lại, thật con mẹ nó không biết xấu hổ. Nếu đổi

lại là cô, đã sớm cầm cây chổi đuổi người. Còn khóc lóc cầu xin? Năm đó

ông ta đã làm gì? Phương Phương khóc rống tuyệt vọng thì ông ta đối đãi

như thế nào? Thứ người cặn bã như thế lại còn không biết xấu hổ?



“Tớ biết, mà tớ rất mâu thuẫn.” Tính tình Phương Phương mềm mại, đối với bất kỳ người nào cũng sẽ không ghi hận.



“Ai, cái gì cậu cũng tốt, chỉ có mềm lòng thôi.” Mạnh Yên chỉ tiếc rèn sắt

không thành thép, thật muốn gõ đầu của cô: “Cậu xem đó mà làm thôi, vô

luận như thế nào, đừng làm tổn thương tình cảm của chú Giang với mẹ cậu, bọn họ mới là người thật lòng yêu thương bảo vệ cậu” Loại chuyện nhà

thế này cô còn có thể nói thế nào? Dù sao cô cũng là một người ngoài.

Phương Phương đã là một người trưởng thành, đã có sự phán đoán của riêng mình. Cô chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở cô ấy mấy câu.



Trong

lòng Phương Phương bừng tỉnh, Đúng vậy, chú Giang cùng mẹ cô mới là

người dưỡng dục cô nên người, cô cũng không phải là người có mới nới cũ. Cô cần suy nghĩ thật kỹ: “Tớ hiểu mà, Tiểu Yên. Nghe cậu nói, trong

lòng tớ cũng dễ chịu hơn.”



“Có chuyện không nên giấu ở trong
Trong lòng cậu, đối với Sở Khả Nhi

không có thiện cảm, với này việc cũng rất bài xích. Nếu tương lai Sở Khả Nhi trở thành chị dâu của cậu, cả người cậu lập tức không thoải mái.

Nhưng cậu không phải là người của nhà họ Diệp, không có quyền lên tiếng.



Mạnh Yên trợn mắt há hốc mồm: “Không thể nào? Bây giờ còn có chuyện như

vậy?” Còn ước định? Chỉ phúc vi hôn? Có lầm hay không? Thời đại này còn

có chuyện như vậy?



Giang Vũ có ý tốt nhắc nhở: “ Tình cảm hai nhà Sở - Diệp thâm hậu, người lớn hai nhà lại là bạn thân chí cốt, chuyện

này sợ rằng rất khó.” Giốngnhư bọn họ, cậu đều hết lòng tuân thủ lời

hứa. Không trách được khi đó gương mặt Sở Khả Nhi rất chắc chắn.



“Ba mẹ tớ bên này còn chưa có giải quyết xong, lại ra xuất hiện thêm một

chuyện như vậy.” Mạnh Yên chép miệng, nhớ tới những chuyện này giống như cũng chưa nghe Diệp Thiên Nhiên nhắc đến: “Thiệt là, có phải anh họ cậu còn không biết chuyện này?”



“Đoán chừng là như vậy, mới quyết

định hai ngày nay.” Giang Vũ cũng là về đến nhà mới biết. Đối với nhà họ Giang mà nói, cũng là chuyện lớn, đại biểu cho việc hai nhà khôi phục

lại quan hệ.



Mạnh Yên chỉ cảm thấy trước sau đều có địch, trước

mắt tối đen. Cô muốn hộc máu, cô nói làm sao yêu đương lại khó như vậy?

Người khác cũng nói N lần yêu, nhưng cô mới nói lần đầu tiên, liền gặp

nhiều trắc trở như vậy. Đây rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ là vấn đề nhân phẩm?



“Cậu cũng không cần lo lắng như vậy, tớ sẽ giúp cậu nói

chuyện.” Giang Vũ thấy sắc mặt cô không tốt, trong lòng có chút lo lắng: “Nhưng mà lời nói của tớ có thể không có tác dụng.”



Cậu là

đứa cháu mà cô yêu nhất, nhưng chuyện trọng đại thế này chỉ sợ sẽ không

nghe theo cậu. Trong mắt bọn họ, cậu chỉ là một đứa bé, một đứa bé không hiểu chuyện.



Không phải là nói nhảm sao? Không có biện pháp,

Mạnh Yên lôi kéo tay của cậu nhờ giúp đỡ: “Cậu đem tình huống của nhà họ Diệp nói cho tớ nghe một chút, phải đúng bệnh tớ mới hốt đúng thuốc.”



“Tớ biết cũng không nhiều lắm.” Hết cách rồi, những năm này đều là liên lạc qua điện thoại, cậu cũng chỉ qua nhà họ Diệp một lần, còn là khi còn

bé.



Mạnh Yên khoát khoát tay, một đôi mắt sáng như nước tội nghiệp nhìn cậu: “Không có việc gì, cậu biết thì nói đi.”



“Tiểu Yên, cậu không muốn buông tay sao?” Giang Vũ hiểu rõ Mạnh Yên là một cô gái thông minh nhưng ở phương diện tình cảm cũng không có dũng cảm. Gặp phải ngăn trở sẽ lùi bước, phải dựa vào Diệp Thiên Nhiên ở phía sau đẩy một cái.



Mạnh Yên nắm chặt hai quả đấm, tựa hồ động viên cho

mình: “Chỉ cần một ngày Diệp Thiên Nhiên không buông tay, tớ sẽ kiên

trì.” Đây là cô tạo ra ranh giới cuối cùngcho mình, cô muốn dũng cảm một lần, kiên trì một lần. Vì anh và vì tương lai của cô, cô sẽ cố gắng.



Giang Vũ nhìn cô hồi lâu, khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp: “Cậu so với chúng

tớ dũng cảm hơn nhiều.” Cho dù sợ bị thương, cũng sẽ cắn răng đi về phía trước. Điểm này cậu không làm được, nhưng cô lại làm được. Dựa vào cái

này, cậu cũng sẽ toàn lực trợ giúp cho bọn họ vượt qua ‘kiểm tra’.



Tác giả có lời muốn nói: Thời tiết lạnh quá, thái độ của các người cũng

lạnh nhạt quá. Lòng của tôi cũng lạnh muốn chết, tất cả đều không để ý

đến tôi. Ai, chẳng lẽ là do tôi PR có vấn đề? Nếu các người lạnh nhạt

như vậy, vậy tôi cũng len lén lười biếng, về sau đổi lại hai ngày. . . . . . Hiện tại không lưu hành mỗi ngày đổi mới rồi. . .